"Mọi người đang nói gì vậy? Mau ra đây chụp ảnh đi." Giọng nói của Thị trưởng Dương vang lên.
“Đi thôi.” Ninh Yên mau chóng chạy tới, đứng vào chỗ của mình, tư thế vô cùng đoan trang, cười nhẹ.
Nhấn xong nút chụp, khoảnh khắc này sẽ được ghi lại mãi mãi.
Ninh Anh Liên vội vàng chạy tới: "Ninh tổng, không ổn rồi, có người tới gây chuyện, không khống chế được, cô mau tới xem đi."
Ninh Yên nhíu mày nói: "Đi."
Tại nơi ký kết hợp đồng, hơn chục hộ gia đình đang vây quanh nhân viên, luôn miệng chửi bới.
“Tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn sống chung tòa với bạn bè người thân, sao lại không được?”
"Chúng tôi sống cùng nhau quen rồi, không muốn tách ra, các người làm như vậy là có ý gì?"
"Mấy nhà chúng tôi đã thống nhất rồi, các cậu dựa vào đâu mà không đồng ý? "Chuyện này cũng không có gì khó khăn, mau giải quyết cho chúng tôi đi."
Đây đều là người Vương gia, trước nay vẫn hay đi chung với nhau, sống rất ngang ngược, là ác bá trong làng.
Bí thư Ngưu kiên quyết lắc đầu, "Thực sự không được, chúng tôi có nội quy và quy định."
Ninh Yên đưa ra quy định như vậy là vì cô muốn chia mọi người ra, tách ra mà sống, không để lúc nào cũng tụ tập làm ầm ĩ.
Người Vương gia rất ngang ngược: “Quy định do người đặt ra, đương nhiên có thể phá bỏ.”
Bí thư Ngưu nhìn cảnh sát và nhân viên bảo vệ cách đó không xa, hôm nay huy động rất nhiều người để duy trì trật tự.
Tất nhiên, trừ khi thực sự cần thiết, không thể tùy tiện điều động những người này, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Ông có chút lo lắng: “Không thể làm vậy, những quy định này là do chính Ninh tổng đặt ra, tôi không thể phá bỏ.”
Vương Đại, con trai của gia chủ Vương gia vương cổ hét lên: "Vậy gọi Ninh tổng tới đây đi, tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ta."
"Cô ấy rất bận." Bí thư Ngưu tức giận, Ninh tổng là ai chứ, là người mà bọn họ muốn gọi là gọi được sao.
Vương Đại hừ lạnh một tiếng: "Cô ta chỉ biết nịnh nọt mấy tên lãnh đạo đó, hoàn toàn không quan tâm đến dân thường như chúng tôi. Tôi không quan tâm. gọi cô ta tới đây ngay, nếu không..."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu không thì sao?”
Khung cảnh trở nên yên tĩnh, Vương Đại quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu chào: "Ninh tổng, ngài đến rồi, ý tôi là, xin ngài hãy giúp tôi, mở lòng từ bi, giúp mấy nhà chúng tôi được ở cùng một tòa nhà, chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của cô."
Uy tín của Ninh Yên trong tập đoàn Cần Phong cao hơn tất cả những người khác, một câu nói của cô có thể quyết định vận mệnh của một người.
Bây giờ không có thôn, đất đai đều thuộc về tập đoàn Cần Phong, thôn dân cũng làm việc cho tập đoàn, điều đó có nghĩa bọn họ đều là cấp dưới của Ninh Yên.
Huấn luyện quân sự, huấn luyện nhân viên mới đều nhằm mục đích mài mòn tính cách của bọn họ, tẩy não bọn họ, nên về cơ bản bọn họ rất kính trọng Ninh Yên.
Vẻ mặt Ninh Yên lạnh lùng: "Không có quy định thì không thể tạo nên một tập thể hoàn chỉnh, kể cả quy định do tôi đặt ra, tôi cũng phải tuân thủ."
Vương Đại không có năng lực, còn không thích học tập, được phân công bốc gạch, trong lòng không mấy vui vẻ: "Ninh tổng, ngay cả luật pháp cũng khoan hồng, cô giúp chúng tôi đi."
Ninh Yên lạnh lùng nói: "Như cậu nói đó, tôi là một kẻ chỉ biết nịnh nọt, làm gì có bản lĩnh giúp cậu?"
Mọi người:...
Vương Đại:...
"Bộp bộp." Gia chủ Vương gia chạy tới tát con trai mấy cái, cười nói: "Ninh tổng, não nó có vấn đề, không biết ăn nói, cô đừng so đo với nó, con cả, con mau xin lỗi Ninh tổng đi.”
Vương Đại lập tức quỳ xuống nói: "Tôi sai rồi, tôi chỉ là một tên ngốc, ai mà không biết cô hồng minh, tài giỏi, có bản lĩnh, mọi người có được ngày hôm nay đều là nhờ cô cả, mọi người đều vô cùng biết ơn cô."
Thấy Ninh Yên không nói gì, hắn kìm nén cơn tức, hai chân yếu ớt quỳ xuống: "Ninh tổng, tôi quỳ xuống cầu xin cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi lần này."
Ninh Yên ghét nhất mấy người đạo đức giả, hơi lùi lại: "Nói là muốn xin lỗi tôi nhưng thật ra lại muốn tôi tổn thọ, trước mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, những người như vậy trước đây người ta gọi là hán gian."