Cô không phải là người cổ hủ, cũng không phải là loại lãnh đạo rập khuôn cứng nhắc, trước nay cô hành động không kiêng nể điều gì, nói khó nghe một chút thì có sao?
Vương Đại: ...Thủ đoạn thông thường không còn tác dụng nữa rồi.
Gia chủ Vương gia kéo Vương Đại đứng dậy, hung hăng nhìn hắn một cái, được việc không thấy đâu, thất bại thì có thừa. Ông ta nói: “Ninh tổng, tôi sẽ dạy cho đứa con bất hiếu này một bài học, hiện tại mấy nhà chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, muốn sống gần nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, mong Ninh tổng đồng ý giúp chúng tôi.”
"Bốc thăm là để bảo đảm công bằng, mấy người không muốn rút thăm chính là không công bằng với mọi người, tôi không đồng ý." Ninh Yên chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu tâm ý của ông ta, đất cũng không còn, còn muốn họ hàng sống chung một tòa.
"Nhưng xét đến tuổi tác của ông, tôi có thể mở cho ông một con đường, chỉ cần ông có thể thuyết phục mọi người từ bỏ việc bốc thăm, tôi sẽ cho mấy người ở cùng với nhau."
Gia chủ Vương gia sợ ngây người, thuyết phục mấy chục nghìn người? Sao có thể chứ?
Ông ta đảo mắt nói: “Ninh tổng, tôi sẵn sàng trả nhiều hơn, mỗi gia đình bỏ ra thêm 100.”
Ninh Yên nhàn nhạt nói: "Đây không phải là vấn đề mà tiền có thể giải quyết được, làm việc không công bằng sẽ không thu phục được lòng người."
"Còn có một cách khác, mỗi nhà trừ đi diện tích của hai người, mấy người tự chọn đi."
Theo quy định, diện tích tính theo đầu người, mỗi người 10 mét vuông, một gia đình 10 người được 100 mét vuông.
Người Vương gia nghe thấy lời này liền biến sắc, chuyện này không được, tuyệt đối không được.
Nếu mỗi nhà mất 20 mét vuông thì coi như mất đi một nửa căn nhà, hơn nữa, sẽ không được cấp thêm một mét vuông nào, dùng tiền mua cũng không được.
Gia chủ Vương gia nhất định không đồng ý, ông ta muốn người trong họ ở cùng nhau là vì muốn có tiếng nói, nhưng ông ta cũng không muốn mất mát cái gì: "Ninh tổng, chúng ta thương lượng thêm một chút đi."
"Chọn một trong hai, tự chọn đi." Ninh Yên lười nói chuyện với ông ta, nhìn Bí thư Ngưu: "Sắp xếp xong bao nhiêu căn rồi?"
Thái độ của bí thư Ngưu rất nghiêm túc: “Nhóm của tôi đã sắp xếp xong 53 căn, 11 căn lớn, 12 căn vừa và 30 căn nhỏ”.
Căn lớn có diện tích 90m2, căn trung bình 70m2, căn nhỏ khoảng 50m2, có thể lựa chọn, tòa không có cửa hàng thì sẽ có nhiều diện tích hơn.
Ninh Yên khẽ gật đầu: "Quả nhiên có nhiều căn nhỏ nhất."
"Đúng vậy, trung bình mỗi gia đình có năm người, hai phòng là đủ." Bí thư Ngưu xem xét một loạt số liệu: "Lần này chúng ta nhân cơ hội chia nhỏ các hộ gia đình ra, cũng khá tốt, người ít thì cũng bớt chuyện, 30% tiền đặt cọc cũng thu hết rồi, số còn lại sẽ trừ vào lương, các thủ tục đã hoàn tất theo đúng quy định."
Họ đã thực hiện một cuộc khảo sát dân số, nhận thấy nhu cầu về căn hộ nhỏ là nhiều nhất, nên loại căn hộ này cũng xây nhiều nhất.
Ninh Yên nhìn những thôn dân đang xếp hàng dài chờ thanh toán, sau đó nhìn những cảnh sát và nhân viên bảo vệ đang nỗ lực duy trì trật tự, gọi thư ký: “Phát cho mỗi nhân viên bốn cái bánh bao và một túi sữa đậu nành. "
"Vâng."
Có mười nhóm giải quyết thủ tục, Ninh Yên đến từng nhóm một kiểm tra tình hình.
Gia chủ Vương gia đuổi theo: "Ninh tổng, cô xem nhà chúng ta già có trẻ có, tách ra không ổn..."
"Có một số chuyện tôi không muốn nói toạc ra, rất khó nghe, nhưng ông không biết chừng mực như vậy, tôi liền nói thẳng." Ninh Yên không khách sáo xé nát mặt nạ của đối phương: "Bây giờ đất cũng không còn, mấy người đều đã trở thành người làm công do tập đoàn quản lý, mà Đại Thanh sớm đã diệt vong rồi, nếu mấy người còn muốn làm lão thái gia dẫn người đến làm ầm ĩ, chống đối tập đoàn, tác oai tác quái ở đây thì không thể được, tỉnh lại đi."
"Tôi không làm vậy." Sắc mặt gia chủ Vương gia tái nhợt, ông ta chỉ muốn chiếm được nhiều lợi ích, càng nhiều người càng dễ chiếm ưu thế.
Ví dụ, mỗi tòa sẽ có một tổ trưởng, ông ta đang nhắm vào vị trí này.
Một ví dụ khác, ông ta còn muốn lợi dụng tình thế này để gia nhập vào ủy ban quản lý khu phố, trở thành một quản lý có tiếng nói.