Nhiều phòng ở được dùng làm ký túc xá, cũng nhiều nhân viên tuyển dụng nước ngoài mới.
Ninh Yên không cho phép bất cứ ai nhàn rỗi, rảnh rỗi sẽ gây phiền toái, dù sao cô tận dụng tốt nhất mọi thứ, có thể đưa đi trồng trọt dù kém cỏi đến đâu.
Nhưng không phải ai cũng sẵn lòng tuân theo sự an bài, có người không nghe lời, có người gây sự, làm sao để khuất phục những người này là một vấn đề nan giải.
Huấn luyện quân sự để đào tạo nhân viên mới có thể thu phục hầu hết mọi người, nhưng có một số người đặc biệt khó thuần phục.
Nếu những người như đại đội Thất An không đầu hàng ngay từ đầu, việc kiểm soát họ sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Vì vậy, tình cảm và lý trí đều không thể phá vỡ nguyên tắc này, Ninh Yên biết đạo lý này, thị trưởng Dương cũng biết.
Cô càng bình tĩnh thì thôn dân càng hoảng hốt: "Thị trưởng Dương, xin ông giúp chúng tôi, để Ninh tổng tiếp quản đất đai của chúng tôi."
"Cô như vậy thì không tốt, tốt nhất vẫn nên dừng sáp nhập. Yên tâm, tôi sẽ an trí cho các người đàng hoàng. Xã bên cạnh hiện tại đang rất thiếu nhân lực."
Ngay cả kế hoạch tái định cư tiếp theo đã được chuẩn bị từ trước.
Mọi người đều hoảng sợ, cơ hội đổi mệnh ở ngay trước mắt nhưng bọn họ liều mạng đâm vào đường chết.
Bọn họ kéo vào một góc thương lượng nửa ngày rồi chạy lại nói: "Ninh tổng, liền theo ý cô, điều kiện cũng giống như các đại đội khác, chúng tôi đồng ý."
Nói là đồng ý nhưng vẫn có chút miễn cưỡng.
Ninh Yên xua tay, thẳng thừng từ chối: "Đại đội của các người có người ký hay không, việc này tôi chán ngán rồi, không có hứng thú lãng phí thời gian với các người. Việc thu sáp nhập đến hôm nay thì kết thúc đi."
Này còn không được? Đây không phải muốn bức điên bọn họ sao? Thôn dân lo lắng đứng dậy, "Thị trưởng Dương, xin hãy giúp chúng tôi đi."
“Nếu hôm nay kết thúc thì các người nhanh lên đi.” Thị trưởng Dương giúp đỡ nói: “Ninh Yên, coi như nể mặt tôi, ký hết gì đó có thể ký trong ngày hôm nay đi, những người còn chưa kịp ký thì quên đi.”
Ninh Yên cau mày suy nghĩ một chút: "Ừ, vậy nể mặt ngài."
Mọi người nghe xong liền gấp không chờ nổi xống tới: “Tôi ký trước!”
"Tôi ký trước."
Trong lúc hỗn loạn, Ninh Yên và thị trưởng Dương nhìn nhau mỉm cười.
Ninh Yên gọi nhân viên công tác đến hỗ trợ, làm thủ tục một cách trật tự, đâu vào đấy, hơn chục quầy hàng cùng nhau làm việc, tốc độ không ngừng tăng lên.
Sau khi làm xong các thủ tục, vội vàng chạy như bay quay lại thông báo cho những người khác, ngay sau đó lại một làn sóng người khác kéo đến, xếp thành từng hàng dài.
Ninh Yên đứng trong văn phòng cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên: “Thị trưởng Dương, cảm ơn ngài."
Cô mời Thị trưởng Dương đến đây không chỉ để tham gia buổi lễ này mà còn để đổ thêm dầu vào lửa và bắt thóp thôn dân của đại đội Thất An.
Nếu bên trong có người đầu tiên tan rã, tự nhiên sẽ có người theo sau.
Thị trưởng Dương rất vui, ông thăng chức được, một phần là nhờ Ninh Yên, cô gây được tiếng vang lớn tại Hội chợ Quảng Châu, lúc nói chuyện với lãnh đạo còn nhắc tới ông, nói ông là lãnh đạo tốt, yêu dân như con, vân vân.
Lúc viết tài liệu kia, mở đầu liền viết nhờ sự trợ giúp của thị trưởng Dương cùng các lãnh đạo, bla bla.
Tài liệu này vừa được bàn giao, các lãnh đạo phía trên đã ghi nhớ tên.
Ninh Yên là người biết cư xử, làm việc tốt, ông cũng không tiếc có qua có lại với cô.
Cùng nhau có lợi mới là mối quan hệ tốt nhất.
Một số thôn dân của đại đội Thất An giành ký trước, lúc các cán bộ trong thôn biết mới phản ứng lại, bọn họ cực kỳ tức giận và có ý ngăn cản những người dân khác ký kết, tuy nhiên, một khi liên minh lợi ích sụp đổ, thì tất cả đều sụp đổ hoàn toàn.
Đến buổi tối, vẫn còn người đang xếp hàng chờ ký, cán bộ thôn tận tình khuyên bảo thuyết phục bằng những lời lẽ tha thiết đến mức khô môi khô miệng nhưng họ hàng thân thích đều lưỡng lự do dự.
“Những người đã ký đến nhận bữa ăn do chính căng tin của chúng tôi nấu. Đây là cách đãi ngộ mà chỉ người nhà mới có được”.
Những người đói bụng không dám rời đi nhưng ánh mắt sáng lên, những người đã ký thì được tặng hai cái bánh bao và một gói sữa đậu nành.