Ninh Yên thì khác, khen thì khen, tiền vẫn phải trả, tiền lương hàng tháng của bác sĩ trưởng cũng ngang với giáo sư nghiên cứu khoa học, chưa tính tiền thưởng và phúc lợi, cộng lại khoảng 200.
Một công nhân bình thường ở ngoài chỉ kiếm được 30 đồng.
Cô tự tin nói: “Tôi có năng lực kiếm tiền.”
Thị trưởng Dương:...
Bên ngoài vô cùng ồn ào: "Thị trưởng Dương, chúng tôi muốn gặp thị trưởng Dương."
Thị trưởng Dương nghe thấy, xua tay với các nhân viên bảo vệ bên ngoài: "Để họ vào đi."
Một nhóm người chạy vào, đầy phẫn nộ tố cáo: "Thị trưởng Dương, ông phải làm chủ cho chúng tôi, Ninh tổng ức hiếp chúng tôi."
"Ức hiếp?" Thị trưởng Dương sầm mặt: "Nói rõ ra đi."
"Chúng tôi là người dân ở đại đội Thất An..." Người tới cáo một tràng dài, cố gắng nói tốt cho mình, không nói mình đưa ra những yêu cầu quá đáng, chỉ nói Ninh Yên giống như ác bá, chuyên áp bức bọn họ.
Ninh Yên không biện hộ câu nào, đối phương càng được nước lấn tới, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ, thêm mắm dặm muối nói một tràng dài.
Thị trưởng Dương nghe hồi lâu, sắc mặt càng ngày càng tức giận: "Nếu như vậy thì đình chỉ thu hồi đất, tôi sẽ làm chủ cho mọi người. Ninh Yên, cô nghe rõ chưa?"
Ninh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Đã rõ, kế hoạch thu hồi đất kết thúc từ đây, mọi người yên tâm, tôi nói được làm được."
Mọi người:...
Chuyện này không đúng.
Điều họ muốn là thị trưởng Dương gây áp lực với Ninh Yên, giúp họ đạt được mục đích.
…
Nông dân trở thành cư dân, đó là một bước lên trời, đời sau của con cháu bọn họ cũng sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, tập đoàn Cần Phòng nổi tiếng với mức lương cao và phúc lợi tốt, ngay cả trong thành phố cũng không có những thứ như giáo dục miễn phí, hoàn trả tiền chữa bệnh, nhà ở, bữa ăn cực rẻ và cả tiền thưởng cao cuối năm.
Mọi người đều sắp xếp công việc, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì có thể tiếp tục làm. Con cái đều đi học, khi về già sẽ có lương hưu nên về sau không phải lo lắng.
Trẻ mồ côi và người khuyết tật sẽ được chăm sóc, điều đó thực sự có nghĩa là sẽ được nương tựa khi còn nhỏ và được hỗ trợ khi về già.
Ví dụ, trong một gia đình có năm người, hai người lớn đi làm mỗi tháng kiếm được hàng trăm đồng, nếu tiết kiệm chi tiêu hàng ngày thì chỉ tầm mười hoặc hai mươi đồng, số còn lại có thể tiết kiệm được.
Đi mà hỏi xem ở ngoài có thể có chuyện tốt như vậy sao?
Thôn dân đại đội Thất An vô cùng lo lắng, "Không, không, không, không thể dừng việc thu hồi đất."
Ninh Yên nghiêm túc nói: "Các người rất chán ghét tôi, tôi cũng chán ghét ngươi, cho nên, cho nhau một con đường sống đi, đường ai người nấy đi ."
Đối phương khóc không ra nước mắt: "Tôi không cần 30 mét vuông nữa, chỉ cần lùi một bước, 20 mét vuông là được."
Ninh Yên khẽ lắc đầu, "Không được, chúng tôi đều đã phân hất phòng, một phòng thừa còn không có, vốn dĩ không tính các người nên các người có thể yên tâm."
Yên tâm cái rắm, thôn dân đại đội Thất An lo lắng muốn nhảy dựng lên, “Bây giờ cô muốn chiếm đất, một lúc sau lại không muốn. Đây rõ ràng là đang chơi đùa chúng tôi. Thị trưởng Dương, ông phải làm chủ cho chúng tôi.”
"Các người cũng không bị tổn thất gì cả." Ninh Yên nói: "Nhưng tôi lại mất đi là thời gian quý giá, thời gian đấy cũng kiếm được không ít tiền."
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, mồ hôi đầm đìa: “Chúng tôi cũng tổn thất thời gian, các người lừa chúng tôi.”
"Tôi có thể tạo ra khối tài sản khổng lồ cho xã hội trong một phút, còn các người thì sao? Giá trị thời gian của chúng ta không giống nhau" Ninh Yên bình tĩnh hỏi, "Các người nghèo đến mức xu không dính túi, cơm còn ăn không đủ no, thì có cái gì để lừa? Lừa cái ghế đẩu của các người? Hay lừa mấy bộ quần áo tồi tàn của các người? "
Cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm thỏa đáng, toàn thân lấp lánh, cả người tỏa ra mùi tiền.
Mọi người: ...Cô đang nói cái quái gì vậy?
"Tôi không tin là không còn phòng ở nữa."
"Bên kia không phải có báo cáo tình hình tái định cư nhà ở theo thời gian thực à?" Ninh Yên nhờ người chuẩn bị một tấm bảng lớn, lập danh sách kiểm soát doanh số bán hàng, khi có nhà cô sẽ đánh dấu để rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay. "Các người đi quan sát lại đi, nếu còn dư ra một phòng nào thì tôi thua."