[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1049

Chương 1049 -
Chương 1049 -

Trong nhà ăn, đồ ăn ở tầng một rẻ nhất và cũng có nhiều học sinh nhất, mặc dù được trường có trợ cấp nhưng cũng chỉ hơn chục tệ, có học sinh còn phải gửi một ít về cho gia đình.

Tầng hai có một cái nồi nhỏ nấu ăn, Ninh Yên tùy tiện gọi mười món, trong đó có thịt và rau.

Mọi người nhìn nhau, không dám động đũa: "Cái này sẽ không làm cậu nghèo đi phải không?"

Ninh Yên bật cười, con người thời nay rất đơn giản, “Đừng lo lắng, tớ đi học được trả tiền, lương cũng không tệ, tớ cũng không phải cho các cậu ăn miễn phí, về sau để lại cho tớ một bản tài liệu ôn tập là được.” Trường đại học phát trợ cấp cho sinh viên, nhưng cho phép mang thai đi học và lấy chính tiền lương của mình.

Mọi người không khách khí bắt đầu ăn thỏa thích, Ninh Yên chọn mấy món ăn chay.

"Ninh Yên? Cuối cùng em cũng tới trường rồi à?" Một giọng nói vang lên.

"Giáo sư Tôn, người tới vừa đúng lúc, em vừa vặn đi tìm người." Ninh Yên đặt bát đũa xuống, đứng lên, "Các cậu ăn trước đi, mình đi nói có chút chuyện."

Những người bạn cùng phòng nhìn bóng dáng họ đang xa dần rồi hai mặt nhìn nhau.

"Đây là chủ nhiệm Tôn sao? Bọn họ tựa hồ rất quen thuộc nhau. Chẳng lẽ là họ hàng à?"

Bọn họ không hề nghĩ sai, Ninh Yên quá hào phóng, khí chất tao nhã, lại có khí chất của cấp trên.

"Trông không giống lắm. Chỉ vì thành tích tốt mà trường mới có thể cho ngoại lệ như vậy?"

"Cô ấy thoạt nhìn không giống người bình thường, cũng không biết cô ấy có địa gì gì?"

Ninh Yên tìm một chỗ yên tĩnh, thầy Tôn chủ động hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tuy không còn là cấp dưới của cô nhưng sự tôn trọng của ông dành cho cô không bao giờ giảm bớt, cô thật sự rất tuyệt vời.

Ninh Yên lấy quyển sổ ghi chép ra, bên trên toàn là chữ: “Em muốn mượn một quyển sách về chủ đề này, trong thư viện trường có không?”

Thầy Tôn nhìn thoáng qua, sách về chủ đề nông nghiệp? Còn là của nước ngoài?

“Tôi phải kiểm tra thêm, nhưng em đừng hy vọng gì cả, trong thư viện trường cũng không đầy đủ như em đâu.”

Thư viện của tập đoàn Cần Phong thật sự rất quý giá, đa dạng, nội dung bao trùm tất cả, ông thường xuyên ở đó, không muốn rời đi.

“Nơi nào có?” Thời gian của Ninh Yên rất gấp gáp.

Thầy Tôn suy nghĩ: “Nói không chừng thư viện ở tỉnh thành có đó, nhưng mà khó nói lắm, em cần gấp sao?”

“Ừm, trong vòng mười ngày em phải viết một bài luận văn tương quan, nhiệm vụ tương đối khó.” Cấp trên đã xem phần tài liệu mà Ninh Yên nộp lên, có rất nhiều ý tưởng, cố ý gọi tên cô đến Bắc Kinh, muốn gặp mặt nói chuyện cụ thể.

Nhiệm vụ này cô không thể từ chối được, chỉ có thể tranh thủ thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để chuẩn bị, không thể mất mặt được…

Thầy Tôn cũng không hỏi nhiều: “Được rồi, tôi tìm giúp em, khi nào em thi xong thì đến tìm tôi.”

“Cảm ơn thầy Tôn.”

Thầy Tôn chợt nhớ một chuyện: “Đúng rồi, em có ý tưởng gì cho sinh viên tốt nghiệp năm sau không. Có mấy hạt giống tốt đó.”

Ninh Yên không có ấn tượng tốt với đám sinh viên đại học công nông binh, không có tố chất cao, nhưng cô cũng không thể vơ đũa cả nắm. “Nếu có ai không tồi thì đẩy cho em, em sẽ kiểm tra.”

Năm 4 phải viết luận và thực tập, đơn vị thực tập do nhà trường sắp xếp.

Tập đoàn Cần Phong của Ninh Yên đang chuẩn bị xây dựng một trang trại mới hiện đại, đang cần nhân tài từ mọi mặt.

Cô đã ký kết hợp tác với trường đại học Nông nghiệp, có thể đến công ty Cần Phong để thực tập, nếu thông qua khảo hạch sẽ ở lại.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

“Được.” Ninh Yên khẽ gật đầu: “Em càng để tâm đến những sinh viên sau kỳ thi đại học này hơn, đến lúc đó sẽ có nhiều sự lựa chọn tốt hơn.”

Thầy Tôn ừm một tiếng, như vậy là đôi bên cùng có lợi, tập đoàn có được nhân thủ, trường học cũng giúp giải quyết vấn đề việc làm của một số sinh viên.

Hiện nay danh tiếng của tập đoàn Cần Phong rất lớn, phúc lợi đãi ngộ cũng nổi tiếng, có vô số người chen lên muốn đầu quân cho công ty.

Mặc dù sinh viên rất quý giá, nhưng tập đoàn Cần Phong cũng có rất nhiều ghế trống, nhu cầu bổ sung cấp bách.

Bình Luận (0)
Comment