“Như vậy đi, tập đoàn Cần Phong bỏ vốn là quỹ hỗ trợ sinh viên, giúp đỡ những sinh viên nghèo khó.”
Thầy Tôn rất vui mừng: “Được, tôi đi nói chuyện với hiệu trưởng một chút rồi sẽ đưa ra điều lệ cụ thể.”
“Được.”
Ninh Yên quay lại ăn cơm, mọi người lặng lẽ nhìn cô vài lần, cô rất bình tĩnh không nhìn ra điểm gì.
Cô thản nhiên hỏi: “Thi xong mọi người đều về nhà sao?”
Một nửa muốn về một nửa muốn ở lại, ở lại trường học để học thêm, chủ yếu là phí đi đường quá đắt.
Ninh Yên nghe xong, cô như có điều gì đó suy nghĩ.
Ăn uống là cách dễ kéo gần mối quan hệ nhất, sau bữa ăn tất cả mọi người đều làm quen với nhau, đều là những người trẻ tuổi nên có rất nhiều tiếng nói chung, họ nói chuyện rất vui vẻ.
Lần đầu tiên các sinh viên đều nỗ lực, sau khi ăn uống õng cũng không đi dạo chơi mà vội vã quay về ký túc xá đọc sách.
“Tiểu Yên.”
Ninh Yên ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông anh tuấn đứng ở cửa ký túc xá, mặt mũi sáng sủa, khóe môi nở nụ cười: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh có chút lo lắng nên đến thăm em một chút.” Nghiêm Lẫm vừa mới tan làm đã vội vàng chạy đến đây, nắm tay Ninh Yên nhìn xung quanh: “Anh mới mua một căn phòng ở gần đây, em dọn đồ rồi qua đó ở với anh.”
“Em ở ký túc xá là được rồi.” Ninh Yên còn muốn nói chuyện với bạn cùng phòng nhiều hơn.
Nghiêm Lẫm sờ sờ trán Ninh Yên, ánh mắt bất an: “Em nằm ở giường trên nên anh hơi lo lắng.”
Mới đầu thì tốt, nhưng tháng này không biết thế nào hắn cảm thấy rất bất an, chăm sóc phụ nữ có thai như chăm búp bê sứ vậy.
Khóe miệng Ninh Yên hơi giật giật, có chút khoa trương, cô mới được mấy tháng.
Nghiêm Lẫm kiên nhẫn khuyên cô: “Hơn nữa, giường đó đã lâu rồi em không ngủ, chăn mền gối cũng không được phơi nắng, có thể có vi khuẩn, em cũng không thể bị bệnh được.”
Điều này đã thuyết phục Ninh Yên, có chút bẩn, tuy cô có mang khăn trải giường để thay.
“Vậy được rồi, em đi lấy túi, anh đứng đợi đợi một lát.”
“Được rồi, cẩn thận một chút, em đi từ từ thôi.” Sắc mặt Nghiêm Lẫm lạnh lùng nhưng lại đối xử rất dịu dàng với Ninh Yên, trên mặt đều là tình cảm.
Mọi người hưng phấn nhìn cô: “Ninh Yên, anh ấy là ai vậy?”
“Chồng.”
“Tình cảm của hai người thật tốt, thật sự khiến người khác ghen tị, anh ấy làm gì.”
“Làm quân nhân.” Ninh Yên nói ít ý nhiều, hoàn toàn không có ý định khoe khoang chồng mình.
Nghe nói hắn là quân nhân, mọi người cũng không hỏi thêm gì nữa, công nhân bình thường di với quân nhân rất xứng đôi, nhưng đối với sinh viên đầy kiêu hãnh thì lại không.
Ninh Yên liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của các cô nhưng không nói thêm gì, người khác thấy thế nào không quan trọng.
Cầm túi và tài liệu ôn tập, cô đi từ từ ra khỏi ký túc xá, lại nhìn thấy có người đang ngượng ngùng nói chuyện với Nghiêm Lẫm ở ngoài cửa.
“Xin chào đồng chí, xin hỏi nhà ăn ở đâu vậy?”
Vẻ ngoài Nghiêm Lẫm rất hấp dẫn, không phải kiểu tiểu sinh thanh tú mà là cứng rắn, ngũ quan đoan chính, anh tuấn cao lớn, da thịt màu đồng đặc biệt gợi cảm, có rất nhiều nữ sinh thích kiểu này.
Nhưng tính cách rất lạnh lùng, có tai như điếc, không để ý đến đối phương.
Nữ sinh xinh đẹp ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có hình trái tim: “Anh vốn không phải học sinh trường này? Anh đang tìm người sao? Tôi có thể giúp anh.”
Nghiêm Lẫm khẽ lắc đầu.
Cuối cùng cũng có phản ứng lại, nữ sinh kia rất vui mừng: “Đừng khách khí, niềm vui của tôi là giúp đỡ người khác, anh đến tìm người tên là gì? Đúng rồi, tôi là Lâm Phỉ Phỉ.”
Người đàn ông nghiêm túc bỗng nở nụ cười, trái tim cô gái nhảy dựng lên, hắn mỉm cười với cô, bước đầu tiên đã thành công!
“Anh…”
Người đàn ông đi về phía bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy một cô gái trẻ xinh đẹp, trên mặt tràn ngập sý cười.
Lâm Phỉ phỉ:... Được rồi, tự mình đa tình.
Cô ta do dự một chút, chị họ bên cạnh khẽ cười nói: “Đuổi theo đi, khó có thể gặp được một người đàn ông ưu tú như vậy. Nếu bỏ lỡ anh ta sẽ hối hận cả đời."
Khóe môi Lâm Phỉ Phỉ nhếch lên: “Anh ta có bạn gái rồi, như vậy không tốt cho lắm.”