Quả nhiên, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của cô.
“Anh gọi nhưng em không dậy.”
Ninh Yên không kịp nói thêm gì, nhanh chóng đứng dậy súc miệng, vội vàng ăn hết hai cái bánh bao rồi đi đến trường học, cuộc thi bắt đầu lúc 8:30.
Môn đầu liên là môn ngữ văn, cô đã xem hết tài liệu ôn tập rồi, khi vào trường, sau khi nhìn thấy đề bài thì cũng không khó, sách giáo khoa đại học mấy năm trước được đặt trong phòng ngủ của cô, còn có mất tài liệu giảng dạy văn hóa cũng là sách giáo khoa đại học.
Vì vậy, đối với cô mà nói, việc vượt qua kỳ thi khá đơn giản, muốn đạt điểm cao thì phải nghiên cứu tài liệu ôn thi.
Cô thi một cách thuận lợi, ra sớm một tiếng, tìm một chỗ yên tĩnh ôn toán, 1h30 chiều làm bài thi toán, thực sự là gấp rút, nước đến chân rồi mới nhảy.
May mà, hai giờ đồng hồ đủ để cô xem xong tất cả tài liệu ôn tập, sau khi ăn trưa xong, đọc một lúc trước khi bắt đầu kỳ thi.
Sau khi nhận được đề thi, cô yên tâm, 70% nội dung đều nằm trong phạm vi tài liệu ôn tập.
Cô cầm bút lên viết, đến câu hỏi lớn cuối cùng cô mới viết chậm lại, suy nghĩ một lúc, viết nguệch ngoạc vào bản nháp rồi viết đáp án vào tờ đề thi.
Ba ngày thi, các môn văn hóa này không phải là vấn đề đối với cô, môn chuyên ngành lại càng không đẩy ngã cô được.
Đi ra khỏi phòng thi, Tiểu Phương nhìn thấy cô, không nhịn được hỏi: “Cô thi thế nào?”
Một học sinh có IQ cao chưa từng tham gia một lớp học nào sẽ đạt được thành tích gì trong bài kiểm tra? Tất cả mọi người đều muốn biết.
"Coi như được." Ninh Yên dè dặt nói, cô cố gắng giữ thái độ khiêm tốn trong trường.
Cô thu dọn đồ đạc một chút rồi đi tìm thầy Tôn, nhận một chồng sách từ tay thầy ấy.
Thầy Tôn nhắc nhở: “Có một số là đồ cá nhân, đừng làm bẩn.”
Ông không nói những cuốn sách này rất khó kiếm, ông phải tìm mọi cách mới có được.
"Em biết rồi, cám ơn thầy Tôn."
Vài ngày sau, Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên lên máy bay, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Anh muốn tự mình đưa em đến đó.”
Hắn không yên tâm khi để một người phụ nữ mang thai đi máy bay.
Hết lần này đến lần khác, nhiệm vụ này hắn không từ chối được, Nghiêm gia cũng không được, cuộc đấu quân sự ngay trước mắt, là thời khắc quan trọng, hắn không thể xin nghỉ phép.
Ninh Yên không có cảm giác gì ngoài cảm giác mệt mỏi: “Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc bản thân.”
Trong lòng Nghiêm Lẫm thở dài: “Mẹ, giúp con chăm sóc Tiểu Tên, để cô ấy ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ cô ấy không chỉ có một mình.”
Dương Liễu cố ý xin nghỉ để chăm sóc con gái, cho dù người ngoài có tốt cũng không bằng mẹ ở bên.
Bà đương nhiên đồng ý, xách hành lý theo Ninh Yên lên máy bay.
Ninh Hãn Hải cũng lo lắng, nhưng ông cũng không thể phân thân được.
Sau khi lên máy bay, Ninh Yên thản nhiên liếc nhìn một cái, trên đó chỉ có một nửa ghế có người, cô muốn ngồi chỗ nào cũng được sao?
Cô nhìn trái nhìn phải: “Mẹ, chúng ta ngồi bên cửa sổ đi.”
"Được." Dương Liễu có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên bà đi máy bay.
Ninh Yên đang đi, đột nhiên nghe được một thanh âm: "Sao lại là cô?"
Ninh Yên định thần lại nhìn qua, đó không phải là Lâm Phi Phi sao?
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Hiện tại cô trầm ổn hơn rất nhiều, không để tâm nhiều chuyện, đảo mắt liền quên.
Gặp lại cũng không phải chuyện gì to tát, Lâm Phỉ Phỉ cũng không có thời gian làm gì cả, tất nhiên cô cũng không quan tâm.
Nữ sinh bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên nói: “Em họ tôi là người Lâm gia ở thành phố, nếu đắc tội với nó cô không gánh chịu được đâu.”
Ninh Yên sửng sốt một chút, Lâm gia? Không phải chứ? "Lâm Cảnh Vĩ là gì của cô?”
Lâm Phỉ Phỉ hơi kinh ngạc: “Là bác ba của tôi, cô biết bác ấy sao?”
Ninh Yên:....
Ninh Yên chọn một chỗ xa bọn họ rồi ngồi xuống, xin tiếp viên một ly nước rồi từ từ uống.
Cũng không biết chị em Lâm Phỉ Phỉ đang nghĩ gì, lập tức đi tới phía sau cô, Ninh Yên nhắm mắt làm ngơ.
Trên máy bay có cung cấp đồ ăn, Ninh Yên ăn hết một suất cơm, cảm giác còn chưa no; “Cho tôi thêm một phần nữa.”