“Cô chưa từng ăn đồ ăn trên máy bay sao?” Lâm Phỉ Phỉ ngây thơ hỏi.
Ninh Yên giả vờ như không nghe thấy, nhìn về phía Dương Liễu đang mất tự nhiên: "Món ăn trên máy bay không còn nóng, cho nên hơi khó ăn, chịu khó một chút, đến thủ đô con dẫn mẹ đi ăn ngon.”
Dương Liễu miễn cưỡng mỉm cười, nói thật, đến bây giờ bà vẫn có chút lâng lâng, cảm giác không chân thực.
Lần đầu tiên ngồi máy bay nên có chút lo lắng.
Một giọng nói từ sau truyền đến: “Khó ăn như vậy sao còn ăn hết hai suất.”
Ninh Yên vuốt vuốt tóc, cầm ly nước lên uống một ngụm, cả người lười biếng, tự động ngăn cản những người khó chịu.
Tiếp viên hàng không đưa suất thứ hai lên, Ninh Yên là phụ nữ có thai nên dễ đói bụng: “Cảm ơn.”
Đầu năm nay có thể ngồi máy bay cũng không phải người bình thường nên các tiếp viên đương nhiên không dám khinh thường và thái độ rất nhiệt tình.
Ninh Yên bỏ qua những suy nghĩ khác ra sau đầu, sau khi ăn uống xong cô xin một cái chăn lông đắp lên người, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, cô bị Dương Liễu đánh thức, mở to mắt nhìn về phía cửa sổ, oa, đã đến nơi muốn đến rồi.
“Không cần vội, đợi người khác xuống rồi chúng ta xuống.”
Tâm trạng của cô rất tốt, làm gì cũng thong dong bình tĩnh, điều này khiến Dương Liễu rất bội phục cô.
Lâm Phỉ Phỉ đi vài bước, dừng lại nhìn về phía Ninh Yên: “Có người đến đón tôi, có cần tôi tiễn các người một đoạn không?”
“Không cần." Ninh Yên lười đoán suy nghĩ của người khác, lại cảm thấy kỳ lạ, đi đâu cũng không liên quan gì đến cô ta, không hẹn cô ta, cảm ơn.
Lâm Phỉ Phỉ dậm chân, đi xuống máy bay, chị họ của cô ta lạnh lùng nhìn Ninh Yên, lúc này mới đi theo sau.
Ninh Yên và Dương Liễu là người xuống cuối cùng.
“Chúng ta đi trước xem đám người Lỗi Lỗi?” Dương Liễu rất nhớ mất đứa trẻ ở thủ đô, trong dịp Tết Nguyên đán cũng không về nhà, vốn định kỳ nghỉ hè này sẽ về, nhưng nghe nói Ninh Yên muốn đến thủ đô nên đã thay đổi kế hoạch.
“Chỉ sợ tạm thời không được.” Ninh Yên nhìn thấy biển đón khách, Ninh tổng của tập đoàn Cần Phong, cô đi đến: “Xin chào, tôi là Ninh Yên.”
Nhân viên đón người ở sân bay sững sờ trong giây lát, ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trong ảnh.
Hắn ngay lập tức phản ứng lại và chủ động cầm hành lý cho cô: "Ninh tổng, mời đi theo tôi."
Ninh Yên lên xe ngáp một cái, đầu dựa vào người Dương Liễu, cô lại cảm thấy buồn ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị Dương Liễu đánh thức, đôi mắt trống rỗng đang mở, sao vậy?
Vẻ mặt Dương Liễu căng thẳng, nháy mắt với cô, Ninh Yên không hiểu gì: "Sao vậy?"
Dương Liễu chỉ ra ngoài cửa sổ xe, Ninh Yên nhìn theo ngón tay bà, có những tòa nhà cao tầng, cầu nhỏ nước chảy, lối đi vắng vẻ, cây cối rậm rạp đặc biệt, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Không biết thì hỏi: “Đồng chí, đây là đâu?”
Hai tay nhân viên công tác đặt trên vô lăng, động tác thuần thục: “Khách sạn, mấy ngày nay cô sẽ ở lại đây.”
Được rồi, nghỉ ngơi ở đâu cũng được, từ trước đến nay Ninh Yên thích ứng trong mọi hoàn cảnh, năng lực thích ứng rất mạnh, cô chỉ quan tâm một điều: “Mấy ngày này lịch trình sắp xếp như thế nào?"
Nhân viên nói: "Cô cố gắng đừng ra ngoài, ở trong khách sạn đợi nhé."
Ninh Yên phiên dịch lại, câu này chính là lãnh đạo sẽ gọi gặp mặt cô bất cứ lúc nào.
Chờ xe dừng lại, lập tức có nhân viên công tác đến dẫn đường, một đường dẫn cô lên tầng: “Hại vị ở đây, cần gì thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào. Số điện thoại nội bộ là..."
Cô ấy giới thiệu rất nhiều, nhiệt tình lại chu đáo.
Là một cái phòng lớn, có hai phòng ngủ còn có một phòng tắm và một phòng khách, tường được trang trí theo phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, rất phong cách.
Dương Liễu trợn tròn hai mắt, đời này bà chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào đẹp như vậy, cảm giác như đang ở trong cung điện.
Ninh Yên đi dạo trong phòng một vòng, những thứ nên có đều đã có, khi nhìn thấy bồn tắm lớn mắt cô sáng lên: “Mẹ, con muốn tắm nước nóng, mẹ lấy áo ngủ đến đây giúp con.”