Các trường đại học trọng điểm không nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền địa phương.
Khóe miệng lãnh đạo giật giật, rất dũng cảm, đầu óc cũng quá linh hoạt: “Cô rất biết hướng theo đà phát triển.”
Ninh Yên không hề khiêm tốn nhận lấy: "Cám ơn ngài, đây là năng lực không thể thiếu của người thành công. Mọi người ở đay đều có năng lực này, bọn họ đều ưu tú hơn tôi."
Mọi người: ...À, da mặt dày cũng là một yếu tố thành công.
"Còn gì nữa không?"
Ninh Yên chớp chớp mắt: "Thành lập trung tâm nghiên cứu khoa học, tiến cử toàn bộ nhân tài hàng đầu thế giới, phát triển sản phẩm điện tử."
Hiện trường hoàn toàn im lặng, vẻ mặt lãnh đạo không rõ ý tứ: "Tham vọng của cô không nhỏ."
Đối với Ninh Yên mà nói, nhiệm vụ này cũng là một cơ hội hiếm có, cô cố gắng nắm bắt: “Binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải binh sĩ tốt, phương châm của tôi là: Hoặc là không làm, hoặc là làm tốt nhất."
Chỉ cần là người có chút bản lĩnh, kiêu ngạo là điều dễ hiểu, điều này không có gì đáng trách.
Tham vọng cũng là một điều tốt.
Lãnh đạo đã xem qua tư liệu của Ninh Yên, có hiểu biết về năng lực của cô, nhưng đối mặt với một thanh niên đầy sức sống như vậy, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.
Đánh giá Ninh Yên lại tăng lên một cấp, người này có tư duy cùng tầm nhìn xa trông rộng, đây mới là đặc điểm hấp dẫn nhất trên người cô.
"Cô rất thông minh, vậy cô có nghĩ tới, vì sao chúng tôi phải đưa cô đến thủ đô hay không?"
Ninh Yên không cần nghĩ ngợi nói, "Chia sẻ một chút kinh nghiệm đô thị hóa nông thôn, làm sao dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu, có thể tạo thành khuôn mẫu nhân rộng hay không, tôi đã viết một bài luận văn, trong đó có rất nhiều số liệu, ngài có thể xem.”
Ninh Yên nhìn ngay ra vấn đề chính yếu, không phải vì cô đặc biệt thông minh, mà là cô đứng ở góc độ của thế hệ sau nhìn chuyện đã xảy ra trước kia, sau đó mới tính toán và đưa ra đối sách, có thể không rõ ràng sao?
Lãnh đạo nhận lấy luận văn, nhìn lướt qua tiêu đề, bài luận về công cuộc kiên trì thoát nghèo và làm giàu - mô hình đô thị hóa nông thôn.
Là kiểu chữ thanh tú của con gái, một chồng giấy thật dày, vô cùng tốn tâm tư.
“Làm không tồi, nếu có thêm mấy nhân tài như cô, chúng ta sao lại không thể nhanh chóng trở thành nước phát triển chứ.”
Đây là lời khen tích cực cho Ninh Yên, tán thưởng Ninh Yên, Ninh Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không uổng công cô bận rộn mấy ngày nay.
Lúc cô đi ra khỏi phòng họp, cả người đều thoải mái, giống như trút được gánh nặng.
Bụng kêu ùng ục, lúc này cô mới phát hiện đã đến giờ cơm, đi ăn cơm thôi!
Mà trong phòng họp còn đang thảo luận sôi nổi, cái gì cũng đều nói tới, nghĩ các biện pháp khác nhau, có ủng hộ, cũng có không tán thành.
Nhưng đối với thành công của Ninh Yên mọi người đều tán thành, cô quả thật đã đi trên một con đường khác với trước đây, cho bọn họ một ví dụ để tham khảo.
Một người trong hội nghị nói, "Tôi đề nghị đưa Tập đoàn Cần Phong vào đối tượng nghiên cứu trọng điểm, là tấm gương điển hình, khuyến khích nông thôn các nơi học tập nơi đó.”
Lâm Cảnh Vĩ giật mình, thốt ra, "Tôi cảm thấy nên xem lại, không thể nóng vội."
Một khi đã lập nên tấm gương điển hình, chỉ cần không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc, tập đoàn Cần Phong và Ninh Yên sẽ không sụp đổ, muốn động đến cô sẽ quá khó khăn.
Dù sao, ai cũng không muốn thừa nhận mình có mắt không tròng, đúng không?
Hơn nữa, ảnh hưởng cũng không tốt.
Ánh mắt lãnh đạo đảo qua, "Lâm gia các ông và Ninh Yên từng có chuyện không vui, nhưng tôi không hy vọng ảnh hưởng đến đại cục.”
Sắc mặt Lâm Cảnh Vĩ thay đổi, sao ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà họ cũng biết? Tra xét cẩn thận như vậy, chỉ sợ sớm đã có ý định lập điển hình rồi.
Ông âm thầm kêu khổ, "Đó chỉ là mâu thuẫn, đã sớm qua rồi.”
Lúc trước hai nhà Lâm Hầu bị điều tra, đều là nhờ công lao của Ninh Yên, hắn có thể không hận sao?
Lâm gia dùng hết nhân tình, nộp lên quân quyền mới có thể bảo vệ chính mình, bởi vậy chỉ sau một trận chiến, Lâm gia đã tổn thất nặng nề.