Nếu không phải là lão gia tử bệnh nặng cầu tình lão thủ trưởng, nói không chừng Lâm gia chắc đã gặp phải tai ương ngập đầu.
“Tốt nhất là vậy." Lãnh đạo khẽ gật đầu, "Tan họp, buổi chiều tiếp tục thảo luận.
Sắc mặt Lâm Cảnh Vĩ cực kỳ kém ngồi ở vị trí của mình, tâm trạng khó bình tĩnh, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Người có vài phần giao tình với hắn ở lại cuối cùng, vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nhắc nhở, "Lâm gia mấy người và Ninh Yên có mâu thuẫn, lại để cho cậu tham gia hội nghị như vậy, cậu phải suy nghĩ thật kỹ hàm ý trong đó.”
Lâm Cảnh Vĩ lại không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Yên đến đây, đây mới là điều khiến ông không cam tâm nhất.
Có lãnh đạo hộ tống, ai dám động đến cô thử xem?
Ông nghĩ trước nghĩ sau, chỉ cười khổ, "Tôi không nghĩ cô ta có mối quan hệ sâu rộng như vậy.”
Đối phương chỉ cho ông một lời khuyên, "Cô ấy đã lọt vào tầm mắt của cấp trên, đây là bước ngoặt quan trọng nhất, cậu đừng giả ngu.”
Phía trên đang suy nghĩ con đường tương lai đi như thế nào, đang trong thời kỳ chuyển mình như này, Ninh Yên xuất hiện có thể nói chiếm hết thiên thời địa lợi.
Nghĩ sâu hơn, không bằng là do Ninh Yên hao tổn tâm cơ trù tính, vậy càng không được.
Có tâm cơ như vậy, lo gì không thành công?
Lâm Cảnh Vĩ xoa xoa mi tâm, không chỉ không thể âm thầm lừa người, còn phải bày ra một bộ tư thái không quan tâm tới hiềm khích lúc trước, aiz.
Ninh Yên trở lại phòng, Dương Liễu ra đón, vẻ mặt lo lắng, "Sao lại đi lâu như vậy? Không sao chứ?”
“Không sao, cuộc họp kéo dài thôi." Ninh Yên ôm bụng, "Con đói rồi, có gì ăn không?”
Dương Liễu vội vàng mở một gói bánh bích quy đưa cho cô, "Ăn miếng lót dạ trước đã, tí mẹ sẽ cho người đưa cơm tới.”
“Mẹ còn chưa ăn sao?" Ninh Yên nhìn bà một cái.
Ninh Yên chưa trở về, Dương Liễu lo lắng đề phòng, làm sao ăn được?
Gọi điện thoại đặt ba món mặn một món canh, cũng đủ cho mẹ con cô ăn, Ninh Yên ăn no uống đủ lại muốn đi ngủ, nửa ngày nay dùng hết sức lực của chính mình, đầu óc giờ thật mệt mỏi.
Cô nằm xuống ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, ráng màu đầy trời, thời tiết cũng không nóng như vậy.
Ninh Yên mang theo Dương Liễu đi lòng vòng ngoài phòng.
Cảnh sắc lâm viên như tranh vẽ, xanh um tươi tốt, nước chảy róc rách, đẹp không thắng thu, có bóng cây che chắn, cũng không phải rất nóng.
Ánh mắt Dương Liễu cũng không đủ dùng, "Đây rốt cuộc là nơi nào?"
“Hẳn là khách sạn quốc gia.”
Dương Liễu hít một ngụm khí lạnh, mắt trợn trừng, "Vì sao cho con ở đây? Con cũng không phải khách nước ngoài.”
“Các lãnh đạo mở cuộc họp ở đây, để con qua đây nói chuyện." Ninh Yên nói, cô chỉ ở nhờ một vài ngày, "Hơn nữa, nhiều tòa nhà như vậy, mỗi tòa nhà có hai mươi mấy phòng, không thể để trống mãi, phòng trống dễ hỏng.”
Khi khách nước ngoài đến thì dùng chiêu đãi, khi không có khách nước ngoài thì khách nội bộ cũng có thể ở, đương nhiên, đều là lãnh đạo có thân phận địa vị.
“Ninh Yên, sao cô lại ở đây?”
Ninh Yên ngẩng đầu nhìn lên, là Lâm Huệ, vẻ mặt cô ta khiếp sợ, như nhìn thấy quỷ.
Cô nhíu mày, "Có việc gì không?”
Có vài cô gái đi cùng Lâm Huệ, trong đó có Lâm Phỉ Phỉ.
Một nữ sinh tò mò nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Yên: "Lâm Huệ, đây là ai vậy? Trông thật xinh đẹp.”
Ánh mắt Lâm Huệ hiện lên hận ý nồng đậm, "Là đứa em họ nghèo khó của nhà tôi, cô sao lại vụng trộm lẻn vào đây hả?”
Ninh Yên:... Gì mà diễn như phim truyền hình thế này.
Một cô gái cằm nhọn khinh bỉ cười nói, "Thì ra là tới hít gió trời, đây không phải là nơi cô có thể tới, mau đi ra ngoài.”
“Sao lại nói chuyện tử tế với cô ta như vậy? Cô ta không xứng!" Lâm Huệ thù mới hận cũ toàn bộ xông lên đầu, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Ninh Yên, nếu cô quỳ xuống lạy tôi ba lạy, tôi sẽ để cô đi.”
“Ha, bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy, không uống thuốc sao? Có bệnh phải chữa cho tốt." Ninh Yên khoanh tay đứng, khí thế đầy mình, "Cha cô cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, cười chết người rồi, em họ? Tôi không có người thân nào không nên thân như cô đâu.”