[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1070

Chương 1070 -
Chương 1070 -

Đan Đan biết có hơn 1000 ngọc bội hiện đang cất trong Tử Cấm Thành: "Tại sao là con dấu?"

"Một con dấu không chỉ đại diện cho địa vị của một người, mà còn đại diện cho phẩm vị." Ninh Yên nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu muốn lăng xê thì phải chọn một người nổi tiếng, suy cho cùng, phong trào tạo thần không thể hoàn thành chỉ trong một tháng.

"Đương nhiên, có phù hợp hay không không phải tôi nói là được, bên trên duyệt mới tính.”

Cô từng đến một cửa hàng văn vật, chính sách lúc bấy giờ quy định văn vật Càn Long không được phép xuất khẩu, nhưng sau đó văn vật lại được bán với giá rất rẻ, thậm chí có một số còn được bán dưới dạng hàng nhái, với giá rẻ như rau ngoài chợ.

Ngay khi đoàn khách du lịch của nước R đến, họ đã đổ xô đi mua, giành giật mua được là hàng tá, vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu.

Khi thấy hàng loạt văn vật lưu lạc ở nước ngoài, cô cũng rất đau lòng, nhưng cô đành bất lực, cô không thể tự thay đổi chính sách.

Nói cho cùng, việc bảo vệ các văn vật không được xem trọng, quan niệm này còn yếu.

Còn một lý do quan trọng khác, đó là để kiếm ngoại hối, những thứ khác không thể bán được, người khác không coi trọng chúng, vì vậy họ chỉ có thể bán các văn vật.

Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình mua một ít.

"Nếu hoàng đế không thích hợp, vậy thì chọn của Uông Khải Thục, ông ấy cất giữ hàng vạn con dấu, chọn ra một con dấu để quảng bá."

"Chúng ta sẽ dựng lên một câu chuyện huyền thoại cho con dấu này, mang chút màu sắc mê tín, gì mà nhiễm long khí, sưu tầm được sẽ như ý cát tường, gia đình thịnh vượng..."

Cô nói bla bla một hồi , làm thế nào để quảng cáo, làm thế nào để lăng xê, tạo ra vẻ ngoài cao cấp sau đó làm một điểm bán hàng để thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài.

Đan Đan thích thú lắng nghe, lúc nghe thấy chuyện này, cô không thể không nhắc nhở: "Người giàu khá thông minh, có lẽ sẽ không tin."

"Trong mười người giàu, chín người mê tín, một người...", Ninh Yên im lặng nói thêm: "Tin Phật."

Đừng thấy tất cả bọn họ nói họ là người vô thần, nhưng sâu trong thâm tâm họ khá mê tín, khi họ gặp phải một chuyện không thuận lợi, họ sẽ tự hỏi liệu gần đây có phải xui xẻo không, rồi lén thắp hương hay gì đó.

"Phụt ha ha." Đan Đan cười không ngừng.

Ninh Yên trợn tròn mắt, ánh mắt cực kỳ sáng ngời: "Còn nữa, cô có Đa Bảo Các mà Càn Long dùng để cất ngọc thạch không? Loại này có thể dệt nên một câu chuyện tình yêu cảm động, giống như Romeo và Juliet, người phương Tây rất thích thứ này, người nổi tiếng + tình yêu luôn được ưa chuộng."

Cô chỉ chịu trách nhiệm đưa ra ý tưởng và chỉ ra hướng đi, còn cụ thể làm việc cùng nhau, nếu có sự cố xảy ra thì mọi người sẽ cùng chịu trách nhiệm.

Cô chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ cảm xúc vĩ đại nào.

Đan Đan thấy không có vấn đề gì: "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được chuyện này, chúng ta có thể đến cửa hàng văn vật rồi chọn."

Ninh Yên nhìn Đan Đan, trong lòng khẽ động, có lẽ cô có thể nhân cơ hội làm gì đó: "Chúng ta phải làm một chuyện, trước hết phải đóng hết các cửa hàng văn vật, đóng con đường đưa ra nước ngoài, vật hiếm thì quý, như vậy chúng ta có thể bán được với giá cao."

Đan Đan không phải là kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ một hồi, cô nhận ra có gì đó không đúng: "Đóng cửa? Cô vừa bắt đầu đã có ý này? Có biết đây là quy tắc ai đặt ra? Trong đó dây dưa đến bao nhiêu lợi ích?”

Ninh Yên nắm lấy tay cô, thở dài rồi mới nói: "Đan Đan à, chúng ta không thân nhau lắm, có vài lời quá đáng nhưng tôi vẫn muốn nói, vì lợi ích của thế hệ tương lai, vì đất nước chúng ta."

Chuyện cô không thể làm nhưng nói không chừng Đan Đan có thể thực hiện.

Đan Đan có thiện cảm với Ninh Yến, cho dù Ninh Yên có lợi dụng cô, cô cũng không dứt tay áo đi, mà nghe cô giải thích trước: "Cô nói đi."

Ninh Yên nói thẳng: "Đúng vậy, tôi đã ngứa mắt mấy cửa hàng văn vật từ lâu, những cửa hàng này không nên tồn tại, rất nhiều di tích văn hóa vô cùng quý giá, bảo vật văn hóa của chúng ta, di sản lịch sử của chúng ta, chảy ra nước ngoài với số lượng lớn như vậy, trong thế hệ tương lai, con cháu chúng ta muốn nghiên cứu lịch sử của mình lại phải ra nước ngoài xem, phải nhìn sắc mặt của người nước ngoài, không chừng họ còn cướp văn hóa của chúng ta, tôi chỉ nghĩ vậy mà đã không thở nổi."

Bình Luận (0)
Comment