"Phụ nữ còn có thể làm quan sao?" Một người nắm được trọng điểm.
Mọi người đồng loạt nhìn Ninh Yên, Ninh Yên cười như không cười: "Không, không, là đàn ông."
Ánh mắt mọi người sáng lên, bọn họ liên tục thúc giục cô.
Ninh Yên hắng giọng, kể một câu chuyện dã sử, kiếp trước của vị quan tham ô này là phi tần của cha ông ấy, hai người cấu kết với nhau... không đúng, đó là tình yêu đích thực, tình yêu dài đằng đẵng. Đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, bị cha phát hiện thì rất bi thảm, phi tần tự sát, trước khi chết ông ấy đi gặp một lần, tình cảnh sinh ly tử biệt khiến mọi người vô cùng cảm động, còn hẹn gặp nhau kiếp sau, phi tần cũng gửi một miếng ngọc bội làm kỷ niệm, hy vọng ông ấy sẽ không quên mình.
Hơn mười năm sau, người đàn ông trở thành hoàng đế, mang theo miếng ngọc bội, thỉnh thoảng lấy ra nhìn vật nhớ người, ông tìm những người phụ nữ có phần giống với phi tần, có người giống đôi mắt, có người giống khuôn miệng, mỗi người đều có nét giống, đều là thế thân của phi tần đó.
Nghe đến đây, mắt mọi người đều đỏ lên vì xúc động, họ vô cùng cảm động trước tình cảm sâu sắc của hoàng đế.
Ninh Yên nhẹ nhàng liếc nhìn rồi nói tiếp, một ngày nọ ông ấy vô tình phát hiện ra một thị vệ cũng giống hệt với phi tần đó, vết bớt trên cổ hắn cũng ở cùng một vị trí...
Cô dừng lại, mọi người không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?" "
Ninh Yên cười nói: "Hoàng đế đề bạt thị vệ thăng quan, sủng hắn, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, hái trăng hái sao, chỉ mong một nụ cười của thị vệ."
Cô nói rất hàm súc, còn lại để cho họ tự tưởng tượng, tự quyết định.
Paul hồi thần lại, cảm thấy không đúng, "Không phải cô nói đã giết rồi sao?"
"Sau khi hoàng đế chết, con trai của ông ta giết." Ninh Yên khẽ mỉm cười: "Trước khi hoàng đế chết không ai có thể động tới vị quan kia, ngươi là sao, ngươi là trăng, ngươi là ánh sáng duy nhất."
Mọi người đắm chìm lắng nghe câu chuyện, đúng là một câu chuyện cảm động.
Đan Đan thấp giọng nói: "Cô bịa thành như vậy, nắp quan tài của Càn Long sắp không giữ nổi rồi được."
Vẻ mặt Ninh Yên vô tội: "Không phải tôi bịa đặt, mà là chuyện dã sử."
Vậy sao? Đan Đan tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Ninh Yên liếc nhìn cô: "Đúng rồi, miếng ngọc bội bị chôn vùi trong truyền thuyết hình như lại xuất hiện."
Đan Đan mau chóng phản lại: "Cái gì? Cô lấy được tin tức đâu? Cô có biết trong tay ai không? Tôi muốn!"
Ninh Yên khẽ cau mày: "Loại ngọc chứng kiến tình yêu đẹp đẽ của người khác, cô lấy có ích gì?"
Đan Đan là một cô gái trẻ ôm mơ mộng: “Tín vật chứng chứng kiến tình yêu sẽ mang lại tình yêu đích thực khó quên, cô không muốn sao?"
Ninh Yên giơ tay trái lên đã đeo nhẫn trên ngón áp út: "Tôi đã kết hôn."
Những người nước ngoài rục rịch, bọn họ đi xung quanh hỏi thăm tình hình, nhưng Ninh Yên chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
Nói quá nhiều, tốt quá hóa dở.
Mọi người cùng nhau ăn một bữa vịt quay, Ninh Yên phát hiện người nước ngoài thật sự thích chấm với đường, thật thần kỳ.
Cô đã thử, ờm, không ăn quen.
Cô thích ăn thịt vịt, nước sốt đậu ngọt và hành lá cắt nhỏ, cô ăn ba món liên tiếp, sau đó múc một bát canh giá vịt, với bắp cải và đậu phụ làm món ăn kèm, thử một miếng, đủ tươi, không có một chút mùi tanh.
Sau khi ăn xong vịt quay, Ninh Yên từ chối lời mời tiếp tục đi: "Tôi đang mang thai, không đủ sức, mọi người tự đi chơi đi."
Mọi người kinh ngạc nhìn bụng cô, không nhìn ra nha.
"Cô trẻ như vậy đã sinh con? Cô không thấy đáng tiếc sao?"
Dáng người Ninh Yên nhỏ nhắn, mặc váy baby doll rộng rãi, không để lộ bụng nhiều, cô cười nói: "Không, hiện tại sinh con, lúc con tôi lớn đi cùng tôi, chúng tôi sẽ trông giống như chị em, nếu tôi sinh con quá muộn, vậy sẽ trông giống như bà cháu."
Mọi người:......
Tự nhiên cảm thấy gấp gáp là sao chứ?
"Đan Đan, chúng ta cùng về, con gái phải học cách tự bảo vệ mình." Hai người bằng tuổi nhau, nhưng Ninh Yên đã quen làm lãnh đạo, cô suy nghĩ chu toàn, sẽ không để một cô gái đi chung với người nước ngoài vào buổi tối.
Mặc dù có vệ sĩ, nhưng không có gì là chắc chắn, luôn có những lúc không thể kiểm soát.