Không phải Ninh Yên không cho cơ hội, ba anh chị em Ninh Anh Kiệt đều có xuất phát điểm giống nhau, Ninh Anh Liên đã là nữ xưởng trưởng và đang làm rất tốt.
Mà Ninh Anh Dũng là giám đốc tài chính của tập đoàn, báo cáo trực tiếp với Ninh Yên, có năng lực làm việc vượt trội, tính tình lại khiêm tốn, là một người thực tế, cứ vô thanh vô thức mà chen chân vào ban quản lý cấp cao và có thể được coi là trung tâm cốt lõi của quyền lực.
Hai người này rất nghe lời Ninh Yên, cho bọn họ tham gia lớp học buổi tối, thi đại học, luân phiên làm việc, tuân theo kế hoạch của Ninh Yên từng bước một, đều đã thành tài.
Hai vợ chồng bọn họ rất biết ơn Ninh Yên, nếu không có Ninh Yên, anh em Ninh Anh Liên sẽ không thể đạt đến tầm cao như vậy.
Mà Ninh Anh Kiệt, khi thì nghe khi lại không nghe, kêu hắn học thì nói mình ngu, kêu hắn thi đại học thì sợ vất vả, kêu hắn về trụ sở cũng không chịu về.
Ninh Yên chỉ nhắc tới một lần, không nghe thì cô cũng sẽ không nói lần nữa, công việc cô dày đặc, nào có rảnh vậy.
Nhưng thật ra Ninh Xuân Hoa rất yêu thương con trai mình, nên liên tục thúc giục, nhưng đôi cánh của Ninh Anh Kiệt vẫn không cất được, vẫn bị mê hoặc bởi phồn hoa ngoài kia.
Sau khi nhìn thấy phong cảnh thủ đô hắn đã không muốn quay lại nữa, tư tưởng cưới một cô gái thủ đô bén rễ nảy mầm, để đời con cháu sẽ ở lại thủ đô.
Tiểu Bội quả thực rất xinh đẹp, thiếu nữ trưởng thành quyến rũ vô cùng, lại dịu dàng đức độ, ăn nói nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn người, thì có thể nhịn mà không sa vào vùng đất dịu dàng này?
Tiểu Bội nghe Ninh Anh Kiệt nói thì trong lòng vừa tức vừa bực lại vừa bất lực, đây là căn cứ của Ninh Yên, cơ sở quần chúng khá tốt nên cô ta cũng không thể làm gì được.
“Tôi không muốn gả cho anh.”
Ninh Anh Kiệt sốt ruột nói: “Vậy em muốn gả ai?”
Tiểu Bội hừ lạnh một tiếng: “Con mèo con chó đều được, nhưng không là anh.”
Trương Thục Phương bước ra ngoài với vẻ mặt mừng như điên: "Vậy thì tốt quá, tổ tiên phù hộ rồi, nhanh nhanh tránh xa nhà chúng tôi chút đi."
Quả thực bà coi Tiểu Bội như là sao chổi, tìm mọi cách xuôi đuổi cô ta.
Bà cố ý nói thêm: "Thầy Kim, tôi không có ý kiến với thầy, con dâu nhà tôi cũng không cần gì cao sang, không cần ngoại hình, không cần có gia thế hay có triển vọng thế nào, chỉ cần có nhân cách tốt là được."
Nhưng, rõ ràng là Tiểu Bội không đáp ứng được yêu cầu của bà.
Nếu Tiểu Bội tốt tính có thể gả cho Từ gia, nhà hắn coi như có địa vị cao, cô ta chỉ có thể ước ao mà thôi.
Nhưng bây giờ thì sao? Vẫn là vết xe đỗ, bà không muốn có một cô con dâu chuyên gây rối.
Bà không hiểu, trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao Anh Kiệt lại thích người này?
Trong mắt một người mẹ, dù con mình có tệ đến đâu cũng thì cũng là do mình sinh ra, nếu học cái xấu thì chắc chắn là do người ngoài dạy hư.
Dù Kim Tích Như vô cùng thất vọng với con gái mình, nhưng khi nghe những lời như vậy, sắc mặt bà vẫn đờ đẫn, hai má nóng bừng.
Tiểu Bội giận đến méo miệng, nhưng lại nảy sinh tâm lý phản nghịch, bà càng coi thường tôi, tôi càng phải gả vào, để con trai bà đối đáp với bà.
Ninh Yên không hề biết gì cả cũng không để ý, khi ra cử đã vội vã đi làm, tổ chức họp bàn kế hoạch làm việc trong năm mới.
Đó là thông lệ hàng năm mà mọi lãnh đạo cấp trung và cấp cao đều phải tham gia.
Với sự phóng đại của tập đoàn, số lượng lãnh đạo cũng càng tăng lên, phòng họp nhỏ không thể chứa được nữa, nên đã đặc biệt bố trí một hội trường có sức chứa cả trăm người.
Mọi người tò mò nghển cổ nhìn về phía cửa, chờ Ninh Yên xuất hiện.
"Đã lâu không gặp Ninh tổng, tôi thực sự rất nhớ cô ấy."
Ở giai đoạn cuối của thai kỳ, chân Ninh Yên sưng vù, nên hiếm khi xuất hiện trước công chúng, thậm chí hội nghị thường niên mỗi năm cũng không tham gia.
"Một mỹ nhân như Ninh tổng, không biết sinh em bé rồi sẽ ra sao … Khụ khụ, ý tôi là, cô ấy là một tiên nữ nên khác với người thường."