Tiểu Bội đã ở đây một thời gian, môi trường sống và điều kiện ở đây rất tốt, nhưng... cô làm những công việc tay chân nặng nhọc.
Vợ chồng thầy Từ từ chối giúp đỡ, Ninh Yên giả vờ không biết.
"Cô không sợ cha mẹ tôi rời đi sao?"
Đây là điều kiện duy nhất cô có thể thương lượng với Ninh Yên, cũng là sự tự tin của cô.
Ninh Yên thật lòng thông cảm cho vợ chồng thầy Từ, con trai qua đời sớm, con gái lại có đức hạnh này, may mắn còn có một đôi cháu gái nhỏ, nếu bồi dưỡng tốt thì tương lai rất đáng để trông chờ.
"Tập đoàn Cần Phong cần hai người họ, nhưng hai người cũng cần tập đoàn Cần Phong làm chỗ giữa, đó là mối quan hệ giữa cá và nước, giúp đỡ lẫn nhau cùng phát triển."
Vì vậy, đây không phải át chủ bài của cô ta.
Trong mắt Tiểu Bội lóe lên một tia oán hận, "Cha, cha đi cùng con, ta sẽ trợ cấp dưỡng lão cho cha."
Kim Tích Như thất vọng thở dài: "Con có thể tự đi."
Tiểu Bội sững sờ: "Mẹ."
Kim Tích Như nhẹ giọng nói: "Mẹ sống là thành viên của tập đoàn Cần Phong, chết là ma của tập đoàn Cần Phong."
Dựa vào cô con gái này để dưỡng già thì thôi đi, bộ lọc cha mẹ con cái đã bị lời nói của Ninh Yên phá vỡ, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tập đoàn sẽ chu cấp cho đôi vợ chồng già dưỡng lão, đôi cháu gái cũng có thể được giáo dục tốt ở đây, điều quan trọng nhất là họ có thể nhận được sự bảo vệ của Ninh Yên.
Những năm qua bọn họ đã sống rất thoải mái, họ không muốn bắt đầu lại trong một môi trường xa lạ, chứ đừng nói đến tranh đấu với người khác rồi tham gia vào các cuộc chiến phức tạp.
Tính cách và năng lực của Ninh Yên thì không có gì để nói.
Tiểu Bội:...
Trong lòng cha mẹ, Ninh Yên quan trọng hơn cô rất nhiều, bây giờ lại có thêm hai cô cháu gái nhỏ.
"Tôi sẽ sớm trở thành chị dâu họ của cô."
"Cô cũng không phải người đầu tiên, ai biết cô có phải là người cuối cùng hay không?" Ninh Yên cười xấu xa: "Anh họ tôi còn chả quan tâm, chứ đừng nói gì đến chị dâu?”
Sau khi Ninh Anh Kiệt trở về, hắn bị nhét vào một lớp huấn luyện để cải tạo, sau khi vết thương ở chân được chữa lành, hắn sẽ bị ném vào đội vận chuyển.
Hắn ở lại thủ đô mấy năm, cách xa trung tâm quyền lực, các mối quan hệ, tài nguyên và chất lượng giáo dục cũng không theo kịp, Ninh Xuân Hoa cố ý ném hắn đến cấp cơ sở để mài giũa, hôn sự bị hoãn vô thời hạn.
Vợ chồng thầy Từ cũng có ý như vậy, cha mẹ của hai gia đình đều ngầm hiểu rõ.
Tiểu Bội tức giận kêu lên, Kim Tích Như kéo cô đi, khóc lóc ở nhà người khác không phải xui xẻo sao?
Hai mẹ con đẩy cửa Ninh gia đi ra, cánh cửa bên cạnh mở ra, Ninh Anh Kiệt đang đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Bội thì sáng mắt lên: "Tiểu Bội, em về rồi, sao lại khóc? Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em!"
Tiểu Bội tức giận, cha mẹ không giúp cô, mệnh cô khổ quá: "Em họ anh bắt nạt em, anh dám trả thù sao?"
Ninh Anh Kiệt sững sờ một lát, lập tức dỗ dành: "Không dám."
Người hắn sợ nhất chính là Ninh Yên, lúc trở về đều tránh mặt cô.
Tiểu Bội:...
"Anh có còn là phải đàn ông không?"
Ninh Anh Kiệt lén lút liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, cố ý thấp giọng xuống: "Bọn lão Triệu vào nhà tù thế nào, em quên rồi sao?"
Lão Triệu là nhân viên của điểm phân phối ở thủ đô và là cấp dưới cũ của hắn.
Tài khoản của các điểm phân phối ở thủ đô bị làm giả, người ta điều tra ra là các nhân viên địa phương ở thủ đô và những nhân viên rời khỏi trụ sở đã cấu kết với nhau, Ninh Yên đã thẳng tay đưa họ vào nhà tù.
Còn Ninh Anh Kiệt, hắn thường xuyên ăn uống với những người này, lại là lãnh đạo của bọn họ thì hắn thật sự không biết gì sao?
Dù sao thì không có bằng chứng thuyết phục, nhưng cũng không thể thoát khỏi tội danh gây bất lợi trong việc giám sát, cắt bỏ mọi chức vụ, đến cấp cơ sở làm việc.
Ninh Xuân Hoa không những không cầu xin tha thứ, mà còn khen Ninh Yên làm tốt, phải làm gương tốt, cho dù là người thân thì làm sai vẫn phải chịu phạt.
Ninh Yên cũng đã cố ý nói chuyện riêng với vợ chồng Ninh Xuân Hoa, Ninh Xuân Hoa nói những lời từ tận đáy lòng, con người Ninh Anh Kiệt này, tự chủ kém, đầu óc chỉ biết yêu đương, xử lý theo cảm tính, chỉ khi để hắn dưới mi mắt mới có thể yên tâm được.