Thầy đặt nhiều tâm tư bồi dưỡng hai đứa cháu gái nhỏ trên người, không phải không thương yêu cháu ngoại, mà là... Không biết vì lí do gì mà không thân, vẫn luôn gọi ông bà nội, coi bọn họ trở thành người ngoài.
“Được.”
Ninh Anh Kiệt không vui: "Cha, chia nhà làm gì, bây giờ không phải rất tốt sao?
"Cây lớn phân nhánh, con lớn chia nhà, hai đứa con trai đều đã kết hôn, hôn sự của Anh Liên cũng được sắp xếp trong nhật trình, đã đến lúc chia nhà rồi." Ninh Xuân Hoa cũng không muốn người ta nói: "Cha cũng không thiên vị, ba đứa con đều cho một căn nhà, Anh Liên, căn nhà này chính là của hồi môn, những thứ khác thì không có, con có chấp nhận không?"
Dựa theo quy củ trước kia của thôn, chia nhà phải cho đất, hiện giờ tài nguyên đất đai khan hiếm, chỉ cho phép mua nhà, cho nên có thêm ba căn nhà định mức.
Ninh Anh Liên vốn định nói không cần, bản thân cô có tiền, nhưng ngẫm lại đây là một phần tâm ý của cha mẹ, chứa đựng tình yêu nặng trịch, không từ chối: "Cảm ơn cha mẹ.”
Cha mẹ thương cô như vậy, sau này dưỡng già cô cũng sẽ gánh vác một phần trách nhiệm.
"Về phần nhà cũ này, vợ chồng cha mẹ cho cháu trai lớn của con trai cả trăm năm sau về ở, chính là Tiểu Huy." Ninh Xuân Hoa từ ái nhìn Huy nhi, đứa nhỏ này phải nuôi dưỡng thật tốt, không thể để bị người dạy hư.
Ông học hình thức Ninh Yên nuôi dưỡng em trai em gái, từ nhỏ nghiêm khắc quản giáo, không chỉ tìm hiểu về văn hóa, mà còn học các loại sở thích khác nhau, ví dụ như học nhạc cụ, viết chữ bằng bút lông.
Chờ cậu bé lớn hơn một chút, thì cho đi trồng trọt nuôi gà, bồi dưỡng năng lực sinh tồn của cậu bé.
Những người khác không có dị nghị, Tiểu Bội cho dù không vui cũng không ai ủng hộ.
Cô ta bị kéo đi xem nhà mới, ở tầng một, 50 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, kèm một cái sân nhỏ, một nhà bốn người đủ ở.
Đồ nội thất trong nhà đều trang trí đầy đủ, đều là mới, máy may radio xe đạp đều chuẩn bị đầy đủ, mấy thứ này cũng đáng giá không ít tiền.
Thầy Từ nhìn đến đây, rất là hài lòng, là dùng tâm: “Cha mẹ chồng con là người phúc hậu, sau này hiếu thuận với họ thật tốt.”
Cho dù không hài lòng với hôn sự này, vẫn cho đủ thể diện.
Nhưng Tiểu Bội không hài lòng: "Cha, con đã nghĩ rồi, hai người đã lớn tuổi, con vẫn nên ở cùng cha, chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của cha, còn có thể chăm sóc hai cháu gái nhỏ.”
Đã không bằng tứ hợp viện của người Ninh gia ở, còn kém biệt thự nhỏ của cha mẹ ở.
Kim Tích Như không chút do dự từ chối: "Không cần, cha mẹ có bảo mẫu, con và Anh Kiệt sống thật tốt, bớt lo lắng mấy chuyện thừa đi.”
Cháu ngoại và cháu gái không hợp nhau, con gái lại thiên vị, vợ chồng già bọn họ không thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh, vẫn nên tách ra.
Tiểu Bội cảm nhận được sự ghét bỏ của cha mẹ hai bên, vừa tức vừa xấu hổ, nhưng tạm thời chỉ có chịu.
Vợ chồng Ninh Anh Dũng và Ninh Anh Liên cũng có một căn nhà có diện tích giống, nhưng ở khác tiểu khu.
Lần này xem như vét sạch gốc gác, cũng kết thúc thanh tĩnh.
Sau khi Ninh Hãn Hải biết, chạy uống rượu với Ninh Xuân Hoa một hồi, chủ động muốn đưa tiền cho ông mượn, bị khéo léo chối từ.
Ngày hôm nay, Ninh Yên bị tỉnh gọi đi, thảo luận chuyện di dời đại học nông nghiệp.
Phía trên đã ra thông báo chính thức, về phần việc di dời, để cho bọn họ tự mình thương lượng.
Lúc này, cũng gọi mấy hiệu trưởng đại học nông nghiệp trong tỉnh tới, mấy lãnh đạo phân công quản lý giáo dục, thêm một người đứng đầu cùng mở một cuộc họp.
Hiệu trưởng vừa mới biết việc này, sợ ngây người ra, theo bản năng nhìn về phía Ninh Yên.
Ninh Yên bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, không hề giật mình.
Tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, âm thầm suy đoán, xem ra cô đã biết tin tức từ lâu, hoặc là có phần của cô thúc đẩy.
Người trẻ tuổi bây giờ, thật ghê gớm.
Người đứng đầu chủ động điểm danh: "Đồng chí Ninh Yên, mời nói suy nghĩ của cô.”
Ninh Yên không nhanh không chậm lấy ra một phần tư liệu: "Đây là kế hoạch tôi chuẩn bị, xin các lãnh đạo hãy cho ý kiến.”