Nói chung, mọi điều đều lộn xộn.
Ninh Yên cau mày: “Hậu phương là ai?”
Hiệu trưởng Ngụy theo bản năng không thích loại người này, trong khoảng thời gian đó ông chịu đủ khổ: "Tôi không rõ lắm, hẳn là bên thủ đô, em cẩn thận chút, cố đừng đắc tội với người khác.”
Ninh Yên gõ nhẹ mặt bàn, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Xem tình huống trước đã, hy vọng bớt lo, nếu nhảy ra gây rối, vậy đừng trách em...tố cáo.”
Hiệu trưởng Ngụy bị chọc cười, tố cáo nói đúng lý hợp tình như thế, chỉ có cô.
“Em vẫn có tính tình đó, cái gì cũng ăn, chỉ là không ăn được thiệt.”
Cô chưa bao giờ thiếu can đảm đối phó với người khác.
“Ha ha ha, đương nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.” Ninh Yên cảm thấy mình rất tốt, không cần sửa.
Hiệu trưởng Ngụy nhịn không được hỏi: “Bí thư Trình trộn lẫn mấy người này vào, rốt cuộc là có ý gì?”
Trường học của họ không thuộc sự quản lý của bộ giáo dục địa phương.
“Giám sát.” Ninh Yên chỉ nói hai chữ, không tiết lộ quá nhiều.
Hiệu trưởng Ngụy như có điều suy nghĩ.
Ăn xong rời đi, Ninh Yên chủ động nói: "Chủ nhật là thôi nôi của con em, ngài nhất định phải tới.”
“Tất nhiên.”
Chủ nhật, là thôi nôi của bé cưng, cả nhà sớm đã bắt đầu bận rộn.
Quá nhiều người, mượn căn tin trường bày rượu, vợ chồng Ninh Hãn Hải qua sớm để thu xếp.
Ninh Yên và dì Tĩnh phụ trách chăm sóc bé cưng là được, thời tiết này hơi lạnh, không thể mang theo bé cưng mới đầy tháng ra ngoài, các khách mời có thể đến xem.
Trên cơ bản đều rất thân mới có thể tới nhà thăm đứa nhỏ, bình thường đều ở căn tin trường học vui chơi giải trí, hôm nay chuẩn bị rất phong phú.
Nghiêm Lẫm mang theo các chiến hữu tới thăm đứa nhỏ, rất đắc ý, hiển nhiên là một tên cuồng con gái, kích thích các chiến hữu, chỉ một chữ, chua.
Kết hôn, sinh con, Diêm Vương mặt lạnh sao lại biến thành…quái lạ vậy? Khoan hãy nói, trở nên tình người hơn.
Khách khứa nối liền không dứt, Nghiêm Lẫm phụ trách chiêu đãi khách quý ở nhà.
Khách mời so với lúc kết hôn chỉ có nhiều hơn chứ không ít, chỉ có thị trưởng Dương, không đúng, là bí thư Dương đi công tác không đến được, vợ con ông đều tới.
Nghiêm Lẫm thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, có hơi thất thần.
Ninh Yên nhạy cảm nhận ra: “Nhìn cái gì vậy?”
“Em quen biết nhiều người, tất cả mọi người rất nể mặt em.” Nghiêm Lẫm khẽ cười nói: “Em phải ra chiêu đãi khách mời, dì Tĩnh một mình chăm sóc bé cưng bận rộn không?”
Rất nhiều người đều hướng về phía Ninh Yên, cô không lộ diện không được.
Ninh Yên gửi thiệp mời cho những người có quan hệ tốt, có đến hay không là một chuyện, gửi thiệp mời là một loại lễ nghi.
Trên thiệp mời cô viết rõ, từ chối tất cả quà tặng và tiền mừng.
Đang nói chuyện, hai mắt Nghiêm Lẫm sáng lên, vui mừng đón tiếp: “Ông nội, cuối cùng ông cũng đến”
Là ông nội Nghiêm, ông ấy bọc như gấu, bước đi có hơi tập tễnh, là anh em Nghiêm Vi một trái một phải đỡ ông ấy vào.
Ninh Yên rất kinh ngạc, khó trách Nghiêm Lẫm vẫn luôn mất tập trung, thì ra là đang đợi ông nội.
“Ông nội, sao ông tới đây? Sao không nói trước một tiếng, chúng cháu có thể đến đón ông.”
Đây là lần đầu tiên ông nội Nghiêm tới nhà Ninh Yên, tuy rằng đã nghe nói Ninh Yên xây dựng nơi này rất tốt, nhưng tận mắt nhìn thấy, rất kinh ngạc.
Ngắn ngủi vài năm, đã biến một mảnh đồng ruộng thành thị trấn hiện đại, đường phố sạch sẽ rộng rãi, khu nhà xưởng nối liền không dứt, tứ hợp viện như tranh thủy mặc, từng tòa nhà đồng bộ, đều đẹp đẽ như vậy.
Khi ông ấy nhìn thấy thư viện hoành tráng đều sợ ngây người, ai có thể tin được, ở một nơi xa xôi lại có một thư viện phong phú, lại có phong cách riêng như vậy chứ.
Trung tâm y tế lớn cũng làm cho người ta nhịn không được hoài nghi, đây thật sự không phải là bệnh viện trong thành phố chứ?
Ông ấy cố ý ngồi trong xe dạo một vòng, càng nhìn càng khiếp sợ.
“Cháu rất tốt. "Ánh mắt ông ấy nhìn Ninh Yên khác hẳn: “Cục cưng đâu, mau cho ông xem.”
Lớn tuổi, thích con nít, mặc kệ trai gái đều là con cháu Nghiêm gia, ông ấy cũng không chê.
Mấy đứa nhỏ Ninh gia đều thi đậu đại học Hoa Thanh, Ninh Yên tài năng đến vậy, sinh con gái có thể kém được? Nói thật, ông ấy rất chờ mong.