Hắn không để ý đến Ninh Yên, Ninh Yên lại càng không để ý, "Ông chỉ là một quân cờ nhỏ trên toàn bộ ván cờ, người cầm cờ không phải là ông." Cho nên, ông không có tư cách giao thủ với tôi.
Lời này không nói ra, nhưng Trình Cương đọc hiểu, tức giận đến mức bốc khói, "Cô... cô..."
Cuồng vọng! Tự cao tự đại! Phụ nữ và cùng tiểu nhân khó nuôi!
Đài phát thanh vang lên trong sân trường, "Tập đoàn Cần Phong tuyên bố hủy bỏ học bổng Cần Phong.”
Vô số học sinh nghe được radio, đều mờ mịt nhìn chung quanh, đã xảy ra chuyện gì? Đang tốt đẹp tại sao lại hủy bỏ? Tập đoàn Cần Phong không thiếu tiền.
Mà các học sinh có liên quan đến lợi ích đã ngồi không yên, nhao nhao chạy ra ngoài hỏi thăm.
Đài phát thanh vẫn đang tiếp tục, "Mời lãnh đạo nhà trường, hội trưởng hội sinh viên và thành viên, chủ nhiệm khoa nông nghiệp, thầy Tôn Tiểu Độ đến bãi cỏ tập hợp, có sự kiện quan trọng, có sự kiện quan trọng, có sự kiện quan trọng."
Chuyện quan trọng nói ba lần, ngữ khí còn đặc biệt nặng nề!
Toàn bộ sân trường bùng nổ, khẳng định xảy ra chuyện lớn!
Không chỉ riêng người bị gọi tên nhanh chóng chạy tới chỗ sân cỏ, những sinh viên khác cũng lần lượt chạy tới.
Chỉ một lúc sau đã vây quanh lấy sân cỏ chặt như nêm cối, nghị luận sôi nổi.
Tôn Tiểu Độ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ninh Yên đang bị vây quanh lại ở giữa, mày nhăn lại lớn tiếng quát mắng: “Bạn học Ninh Yên, cuối cùng cô cũng tới trường học rồi, lệnh xử phạt của cô đã có…”
Hắn vừa mở miệng đã tỏ ra không kiên nhẫn.
Ninh Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Người đều tới đủ rồi? đi thôi.”
Cô dẫn đầu bước ra ngoài, chủ nhiệm theo bản năng hỏi: “Đi chỗ nào?”
Ninh Yên nhàn nhạt nói: “Đi lên tỉnh Hắc một chuyến, gặp bí thư Dịch.”
Mọi người:…
Làm thế này là muốn đâm thủng trời sao.
Sắc mặt Tôn Tiểu Độ thất kinh: “Cô điên rồi sao? Chỉ bởi vì bị xử phạt liền gây chuyện đến tận chỗ của bí thư Dịch, cô đã làm sai rồi còn không biết hối cải, còn dám nháo loạn lên, tôi không cho phép cô hồ nháo như thế.”
Hắn không cho phép? Ninh Yên không khỏi bật cười, hắn xứng sao?
Trình Cương càng muốn tạo áp lực hơn: “Bạn học Ninh Yên, chẳng lẽ cô muốn bị đuổi học sao?”
“Đuổi học tôi?” Ninh Yên chẳng những không hề sợ hãi mà còn thong dong chất vấn lại: “Ông có thể làm chủ chuyện này sao? Lấy danh nghĩa gì? Lấy lý do gì? Con người của tôi không phải là ăn chay, người dám chửi bới tôi thì tôi sẽ làm cho người đó hối hận cả đời.”
Đây là đang uy hiếp, cũng đang cảnh cáo.
Dám đối địch với cô thì cô sẽ không khách khí.
Trình Cương tức giận đến run người: “Cô… Cô quá kiêu ngạo.”
Thần sắc Ninh Yên nhàn nhạt đáp lại: “Tôi làm thế này gọi là đang đấu tranh với phần tử không hợp pháp và phản động, tôi kiên quyết bảo vệ thanh danh trong sạch của tôi, chiến đấu vì chính nghĩa.”
Dưới mí mắt của vô số người, cô lại thong dong bình tĩnh như vậy, cô như vậy làm cho lòng người sinh nghi hoặc, cô thật sự trong sạch sao?
Tôn Tiểu Độ tức giận: “Cô làm vậy là càn quấy.”
“Tôi không cần đại học nông nghiệp dát vàng trên mặt tôi, càng không cần thứ thành tích thêu hoa trên gấm.” tầm mắt Ninh Yên đảo qua trên người mọi người: “Bởi vì, thành tựu hiện giờ của tôi là mục tiêu mà vô số người phấn đấu, là đại học nông nghiệp cần kim quang lấp lánh của tôi làm chiêu bài.”
Khẩu khí của cô thật lớn.
Trong lòng Tôn Tiểu Độ bồn chồn, nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể đâm lao phải theo lao: “Cô cho rằng cô là ai chứ, lại còn kim quang lấp lánh.”
“Có một số người kết hợp lại âm mưu làm chuyện xấu, muốn hủy diệt tiền đồ của vô số người, lại hư thân mất nết đổ hết mực đen lên trên đầu tôi.” Ninh Yên hơi hơi mỉm cười, ý vị thâm trường.
“Tôi không phải hạng người vô danh, đã đứng đầu dẫn dắt tập đoàn Cần Phong tám năm, đã từng bước lên trên mặt báo cả nước, cũng từng được triệu tập đi vào thủ đô, tôi có thể làm cả đại đội thoát khỏi nghèo khó vươn lên làm giàu, cũng có thể thay đổi vận mệnh của vô số người, bao gồm cả các người.”
Lời này vừa dứt tất cả mọi người đều sợ ngây người, âm thanh ong ong rung động, cô thật sự kiêu ngạo, nhưng cô có năng lực đó.