[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1110

Chương 1110 -
Chương 1110 -

Người không có bản lĩnh nói ra lời này thì là khoác lác, là không hiểu chuyện, là bị bệnh tâm thần.

Người có bản lĩnh phóng đại lời nói, đó chính là… Chân thật đáng mến.

Lực ảnh hưởng của tập đoàn Cần Phong ở bản địa rất lớn, nhà ăn của trường học đều dùng đậu hủ, dầu dấm nước tương của tập đoàn Cần Phong, còn có mỗi buổi sáng sớm đều dùng sữa đậu nành Cần Phong tinh khiết thơm ngon, trong lúc bất tri bất giác, tập đoàn Cần Phong đã tiến sâu vào trong cuộc sống hàng ngày của mọi người.

Nhưng không nghĩ tới dẫn dắt tập đoàn Cần Phong lại là bạn cùng phòng của bọn họ!

Mẹ nó, rốt cuộc cũng hiểu được câu nói kia của Ninh Yên, cô không cần trường học dát vàng lên mặt cô.

Bản thân cô chính là mục tiêu nhìn lên của vô số người.

Thành tích của cô có được hay không không quan trọng, vậy cần gì phải nhờ người khác cho cô biết trước đề chứ?

Xem ra thật sự có âm mưu.

Cô chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã đảo ngược được cục diện.

Trình Cương âm thầm sợ hãi, mấy tên kia nói cô là một người dựa vào người khác mới đi lên đến hôm nay, bây giờ làm hắn bị đánh! Hại chết hắn rồi!

“Ninh Yên, cô thật biết khoác lác, lời này sẽ không có ai tin tưởng.”

Ninh Yên khoanh tay đứng đó, tóc ngắn nhẹ bay trong gió, mặt đầy kiên nghị: “Là người hay là quỷ thì đi đến trước mặt bí thư Dịch phán đoán xem sao, xem ai sẽ lộ nguyên hình, tôi dám đi, các người dám đi không?”

Trình Cương cười ha hả: “Thật là buồn cười, cô cho rằng cô là ai, cô muốn gặp bí thư Dịch là có thể gặp được sao? Cô còn không xứng!”

Hắn cũng không có tư cách này!

Một người đàn ông vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói: “Đồng chí Ninh Yên, bí thư Dịch gọi điện tới, mời cô đi qua đó.”

Trình Cương:…

Bị vả mặt nhanh tới như vậy!

Ninh Yên nhướng mày, tin tức cũng thật nhanh nhạy đó.

“Vậy đi thôi.”

Trình Cương thầm kêu một tiếng không tốt: “Tôi… tôi không đi, bí thư Dịch không gọi chúng tôi đi qua đó.”

Người đàn ông giương giọng nói: “Bí thư Dịch nói, những người mà đồng chí Ninh Yên gọi tên cũng cùng qua đó.”

Đôi mắt Trình Cương trợn lên, mẹ nó, cậu nói chuyện không thể thống khoái một chút sao? Thở dốc ngắt một câu dài như vậy làm người khác tức muốn bệnh.

Thật sự không phải cố ý đấy chứ?

….

Ninh Yên ngẩng đầu nhìn mấy chữ to ghi vì nhân dân phục vụ, khóe miệng khẽ nhếch.

Mà người bên cạnh cô đang thấp thỏm bất an, căng thẳng hai chân run run, tất cả đều là lần đầu tiên tới nơi này, còn là đi gặp lãnh đạo cấp cao như vậy.

Ninh Yên quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hơi hơi mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Cô thoải mái hào phóng đi vào, cũng không cần nhờ người khác dẫn đường, thong thả đi về hướng văn phòng.

Thư ký ngăn đường đi của cô lại, khách khí nói: “Ninh tổng, xin cô đến phòng họp trước chờ đợi một lát, bí thư Dịch bây giờ đang có một hội nghị.”

“Được.” Ninh Yên cũng không muốn làm khó người khác, tùy ý để hắn mang đến phòng họp.

Ninh Yên thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, những người khác đều có chút câu nệ, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt điên cuồng giao lưu.

Thư ký đưa trà nóng lên, mỗi người một ly, nhưng lại đặc biệt chiếu cố đối với Ninh Yên: “Ninh tổng, cô có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”

Tròng mắt Ninh Yên xoay chuyển, tươi cười xán lạn: “Tôi đói bụng.”

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, cô có ý gì? Nơi nghiêm túc như vậy lại xảy ra chuyện như vậy, cô còn có tâm tình ăn gì chứ? Gan của cô cũng quá lớn rồi.

Người nào mà thư ký chưa từng gặp qua chứ, không kinh ngạc một chút nào nói: “Giờ ăn cơm còn chưa tới, chỗ tôi có bánh quy, cô lót bụng trước một chút được không?”

Ninh Yên hơi trầm ngâm nói: “Có hộp cơm và nước nóng không?”

“Có có, cô đợi một lát.” Thư ký đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mang theo đồ cô muốn quay về, còn mang thêm một đôi đũa, đã rửa sạch sẽ.

Ninh Yên lấy từ trong túi ra một gói mì ăn liền, xé ra bỏ vào trong hộp cơm, đổ nước nóng vào rồi đậy nắp hộp lên.

Chỉ chốc lát sau cô liền mở nắp hộp ra, một mùi hương mê người nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

Hương vị của mì gói vô cùng bá đạo, làm người ở đây không nhịn được nuốt nước miếng.

Bình Luận (0)
Comment