Thư ký và Ninh Yên đã quen biết với nhau, còn rất nhiệt tình hỏi: “Ninh tổng, đây là gì?”
Ninh Yên cười tủm tỉm giới thiệu: “Sản phẩm mới của tập đoàn Cần Phong chúng tôi, cái này gọi là mì ăn liền, dùng nước sôi đổ vào là được, mang theo rất tiện, hương vị ngon miệng, lúc nào chỗ nào cũng có thể ăn, vừa có thể nấu chín vừa có thể mở ra ăn liền, là lựa chọn tốt nhất cho khách lữ hành…”
Cô mân mê phương pháp chế tạo mì ăn liền, phòng thí nghiệm thực phần hiệu suất cực kỳ cao, đúng, chỉ là cô muốn ăn! Liền tùy hứng làm ra như vậy!
Cô càng nói mùi hương lại càng câu dẫn người ta: “Cậu đi lấy cái chén, cũng nếm thử hương vị xem.”
“Được.” Thư kí cũng không khách khí với cô.
Ninh Yên chia một nửa cho hắn, nước dùng của mì đổ hơn một nửa qua chén, cô không thích húp nước mì.
Thư ký húp một miếng nước dùng, thơm ngon, có hương vị nấm và hương vị của gà.
Hắn gắp một đũa mì lên ăn vào trong miệng, hương vị mạnh mẽ sợi mì lại mềm mại, ăn rồi lại muốn ăn thêm.
Một miếng nước dùng một miếng mì, hoàn mỹ.
Mì gói đặc biệt thơm, làm cho mọi người đều cảm thấy đói bụng, vì sao lại đi ăn mì ở phòng họp chứ? Quá không nghiêm túc!
Ninh Yên ăn sạch sẽ nửa gói mì, lâu lâu ăn thì cũng được, nhưng ăn thường xuyên sẽ chán: “Hương vị thế nào?”
Thư ký giơ ngón tay cái lên: “Chỉ có hai chữ, rất ngon.”
Hắn còn chưa ăn đủ đây, cảm giác có thể ăn thêm hai chén nữa!
“Ninh tổng, sản phẩm mới này đã đưa ra thị trường chưa?” Hắn muốn cho mấy đứa nhỏ ở nhà và cha mẹ nếm thử.
“Vẫn chưa đâu, đợi một thời gian, còn có một số lưu trình vẫn chưa làm xong.” Ninh Yên cười tươi nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau có thể xuất khẩu ra toàn thế giới.”
Thư ký ngẩn ngơ: “Toàn thế giới.”
Ninh Yên thong thả ung dung dùng khăn tay xoa xoa miệng: “Đặc tính của sản phẩm này duy trì lâu có thể bán được ra nước ngoài, tôi thích cảm giác kiếm ngoại tệ hơn.”
Ngoại tệ sao? Thời buổi này ai không thích!
Các tỉnh đều đang hưởng ứng lời kêu gọi tích cực kiếm ngoại tệ.
Đôi mắt của thư ký sáng lên: “Ninh tổng, tôi đặc biệt phục cô, tuổi cô không lớn nhưng lại có thể làm ăn với nước ngoài, chuyện tốt ùn ùn tới không dứt, sản phẩm nghiên cứu chế tạo ra cái nào cũng tiêu thụ mạnh, quá ghê gớm.”
Ninh Yên rất thích nghe người khác thổi cầu vồng khen ngợi thế này, mi mắt cong cong lên.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, một âm thanh vang lên ngoài cửa: “Đang nói chuyện gì thế?”
Ninh Yên đứng lên vẫy tay chào hỏi: “Bí thư Dịch, chúng ta đang nói chuyện về sản phẩm mới, lần này lại có thể vì quốc gia kiếm được một khoản ngoại tệ lớn, tôi đang định sau này hội báo lại với ngài, sau đó sẽ nói chuyện cùng với bộ ngoại giao và bộ thương mại sau.”
Người ở đây đều hít hà một hơi, mẹ nó, cô còn có thể tiếp xúc đến mặt trên sao? Ngữ khí như tập mãi thành thói quen này hẳn không phải là lần đầu tiên tiếp xúc.
Thẳng đến lúc này Trình Cương mới cảm thấy hối hận, a a a , hắn bị người ta gài!
Bí thư Dương nghe Ninh Yên giới thiệu một tràng, ăn mì ăn liền thư ký vừa mới pha ra, xác thật hương vị rất ngon.
Nhưng có thể bán ra được nước ngoài sao? Hắn tỏ vẻ hoài nghi thật sâu: “Chỉ là mì ăn liền này thôi sao?”
Những người này không phải là không có ánh mắt, mà là bị thời đại hạn chế lại cực hạn, Ninh Yên tràn đầy tin tưởng nói: “Đừng nhìn đồ vật nhỏ bán giá thấp mà lầm, nếu phát triển an toàn ổn định sẽ là một con gà đẻ trứng vàng, thậm chí có thể trở thành tiền lưu thông bên trong ngục giam của quốc gia nào đó.”
Bí thư Dịch nhìn cô một cái thật sâu, cô so với hắn tưởng tượng còn thông minh sắc bén hơn: “Cô có niềm tin như vậy sao?”
Ninh Yên khí định thần nhà hỏi lại: “Tôi từng thất bại lần nào chưa?”
Hai người nhìn nhau, đều là người thông minh, có một số lời nói không cần phải nói toạc ra.
Bỗng nhiên Ninh Yên lau lại khuôn mặt, lập tức thay đổi thành bộ dáng cực kỳ đáng thương.
“Bí thư Dịch, tôi bị chịu nỗi nhục thật lớn, cầu xin ông làm chủ cho tôi.”
Đáng thương nha, sắp khóc rồi.
Mọi người:… Người này từng học qua kịch đổi mặt sao.