Mọi người:… Tự sụp đổ.
Trước mắt Tôn Tiểu Độ biết thành màu đen, vậy mà hắn lại nhận? lại quỳ xuống nhận lỗi dứt khoát như vậy, tên chó chết này!
Ninh Yên nhìn vào, đôi mắt cực kỳ sáng: “Chủ nhiệm lớp, thầy Tôn, mọi người ở trước mặt mọi người nói tôi bị điên, không nói lý, càn quấy, tôi rất đau lòng đó.”
Tôn Tiểu Độ tuyệt vọng nhắm mắt lại, thật tàn nhẫn, người đắc tội với cô một người cũng không buông tha.
Ai khinh thường cô, cô sẽ khinh thường gấp đôi trả lại.
Mọi việc đã đến nước này hắn có giãy giụa nữa cũng chỉ phí công, trước mắt hắn chỉ có duy nhất một đường ra!
“Chuyện này là do Trình Cương liên lụy đến tôi, ông ta nói sẽ cho tôi thăng chức, trở thành lãnh đạo của trường học, tôi nhất thời hồ đồ…”
Hắn cắn ngược lại một cái, đẩy hết trách nhiệm lên trên đầu người khác.
Trình Cương tức đến thất khiếu bốc khói, người đàn ông ngày hôm qua còn cúi đầu khom lưng ở trước mặt hắn vậy mà lại đi tố giác hắn?
Đúng là một tên tiểu nhân thay gió chiều nào theo chiều đó.
“Nói láo, có liên quan gì đến tôi chứ, một người vừa mới tới đây làm như tôi không biết gì hết.”
Tôn Tiểu Độ vì để có thể giảm bớt tội danh của mình nhất định phải kéo Trình Cương lôi xuống nước: “Ông bỗng nhiên xuất hiện đoạt đi vị trí của hiệu trưởng Ngụy, thời gian gần đây còn tranh quyền đoạt lợi, còn giả vờ vô tội cái gì chứ, không ai tin ông đâu.”
Trình Cương tức đến dựng râu: “Rõ ràng là cậu muốn thượng vị, cậu cung cấp cái gọi là chứng cứ mới có tội danh đổ lên trên đầu của Ninh Yên. Ninh Yên, tên chủ nhiệm này tố cáo chứng cứ cô ăn cơm cùng với hiệu trưởng Ngụy ở tiệm cơm quốc doanh, chứng minh hai người có gian tình.”
Hắn càng nói càng quá đáng: “Không chỉ có như vậy, hắn còn đưa ra nhân chứng, một hai phải đóng đinh tội danh của cô…”
Tôn Tiểu Độ nóng nảy, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Ninh Yên, không phải tôi nói, là có người nhìn thấy rồi ở trong trường rải đi lời đồn thổi, tôi chỉ là… làm tròn trách nhiệm của ban chủ nhiệm mà thôi.”
Ninh Yên cảm thấy ghê tởm, suy nghĩ của những người này thật dơ bẩn, cô lạnh lùng hỏi lại: “Cùng nhau ăn cơm sao lại trở thành chứng cứ được? Đàn ông đã từng ăn cơm cùng tôi rất nhiều, chẳng lẽ ai cũng có vấn đề sao?”
Cô kêu lên khoa trương: “Ai da, làm sao bây giờ đây? Trước đây tôi đến Quốc Tân Quán tham gia yến hội đã ăn cơm cùng với rất nhiều bạn bè nước ngoài, có phải còn muốn đổ cho tôi một cái tội danh thông đồng với người nước ngoài hay không? Sợ quá à.”
Trình Cương sợ đến ngây người: “Quốc Tân Quán? Yến hội?”
Má ơi, rốt cuộc hắn đã chọc tới người nào thế này, tin tức mà tên kia cung cấp đều là sai lầm, vậy mà đẩy hắn vô hố lửa!
Được lắm, ngươi bất nhân ta liền bất nghĩa, tội danh này không thể để một mình hắn cõng được, mọi người cùng nhau chia sẻ đi.
“Bí thư Dịch, tôi muốn lập công chuộc tội, dùng đích danh tố cáo cục trưởng Lục của phòng Giáo dục và Ngô Thường Uy, bọn họ sắp xếp kế hoạch, tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.”
Toàn trường đều ồ lên kinh ngạc, quả nhiên là có âm mưu sao? Những nhân vật lớn đó muốn làm gì đây?
Ninh Yên không nhanh không chậm hỏi lại: “Động cơ gì?”
Trong lòng cô sáng tỏ như gương, có điều Trình Cương biết điều đó lại còn phải nói ra thay cô.
“Tạo ra chướng ngại cho việc di dời trường học, muốn để cho… tập đoàn Cần Phong tổn thương chảy máu, thậm chí muốn cướp lấy quyền quản lý của tập đoàn Cần Phong.”
Ai không muốn hải quả đào chứ?
Đầu óc của Hội trưởng Hội Học Sinh đã không đủ dùng nữa rồi: “Di dời trường học là chuyện gì? Sao tôi lại không nghe nói đến? chuyện này lại có quan hệ gì với tập đoàn Cần Phong?”
Trình Cương liếc nhìn Ninh Yên một cái, thần sắc cực kỳ phức tạp: “Đại học Nông Nghiệp sắp dời đến chỗ bên kia của tập đoàn Cần Phong, đạt thành hợp tác giữa hai bên, kế hoạch này đã được lãnh đạo bên trên tán thành.”
Mọi người đều trợn mắt há mồm, hóa ra sau lưng chuyện này có ẩn giấu nhiều ẩn tình như vậy, một vòng lại đè thêm một vòng, làm cho lòng người kinh ngạc.
Cho nên hiệu trưởng Ngụy Bạch và Ninh Yên đã là bia đỡ, lại còn là vật hy sinh sao?