Mà đám học sinh bọn họ chính là cây súng ở trong tay của người khác?
Mọi người cực kỳ phẫn nộ! quá đáng ghét!
Cuối cùng Ninh Yên cũng mở miệng: “Là kế hoạch tôi đề ra, trường đại học Nông Nghiệp đã cũ, đất đai nhỏ hẹp, sớm hay muộn cũng phải dời đi, mà tập đoàn Cần Phong chúng tôi có đồng ruộng rộng lớn, đang trong thời kỳ thử đẩy mạnh nông trường hiện đại hóa, dưới tay còn có ruộng để thực nghiệm.”
“Cho nên tôi muốn hợp tác cùng với đại học Nông Nghiệp, trường học có được khuôn viên trường mới mở rộng, sinh viên có được hạng mục thí nghiệm thực tiễn miễn phí, còn có thể đạt được một số giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp có thể tiến vào làm việc cho tập đoàn Cần Phong.”
"Tập đoàn Cần Phong chúng tôi có thể đạt được kỹ thuật duy trì, cùng với lực lượng của tân sinh viên."
Lời nói của cô trật tự rõ ràng, nói năng rất có khí phách.
“Đây là cục diện ba bên đều có lợi, chỉ có điều không có lợi cho những người có âm mưu kia.”
Cô vừa dứt lời, liền có người lòng đầy căm phẫn đứng ra nói: “Bạn học Ninh Yên, cô một lòng là vì muốn tốt cho trường học, cũng là vì muốn tốt cho mọi người, chúng tôi đều ủng hộ cô.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ trở về thuyết phục những học sinh khác ủng hộ cô.”
“Cô là người thật sự làm việc vì đất nước, có hùng tâm có khát vọng lại có tình người, có bạn học giống như cô tôi cảm thấy rất tự hào.”
Lần này không còn ai nghĩ Ninh Yên thi được vị trí đầu là do gian lận nữa, tầm nhìn của người ta không giống người thường.
Nhìn từng khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, tới lúc này rồi Trình Cương cuối cùng cũng hiểu vì sao Ninh Yên một hai phải làm lớn chuyện lên, làm như vậy rõ ràng là một mũi tên bắn ba con chim, tẩy trắng được bản thân, lại có thể làm cho bọn họ chó cắn chó, cắn ra người đứng đằng sau thao túng hết thảy.
Hơn nữa còn lót đường cho những công việc phía sau, dọn sạch hết chướng ngại.
Lập kế hoạch và hành động dựa theo tình hình, thuận thế mà làm, tất cả những điều này cô đều thực hiện rất lưu loát, biến hoàn cảnh xấu trở thành ưu thế, mượn cơ hội khống chế cả nhân tâm lẫn dư luận ở trong lòng bàn tay của mình.
Phần tâm cơ này sâu không lường được, sự cơ trí linh hoạt làm cho lòng người chấn kinh.
Buồn người thay cho những người tính kế cô, cho rằng có thể ấn chết cô, không nghĩ tới lại trở thành đá kê chân cho cô.
Quả nhiên người có thể đứng ở chỗ cao không có một ai là kẻ ngốc.
Không có những thủ đoạn này cũng không thể nào ngồi yên trên vị trí giám đốc của tập đoàn Cần Phong được, cho dù sau lưng cô có chỗ dựa hay không.
Nhưng vào lúc này một âm thanh vang lên: “Bí thư Dịch, Ngụy Bạch đến đưa tin.”
Tiếng hít khí lạnh vang lên, đám sinh viên cất bước chạy tới, vây xung quanh lấy Ngụy Bạch: “Hiệu trưởng Ngụy, ông chịu khổ rồi.”
“Hiệu trưởng Ngụy, chúng tôi đều biết ông đã chịu phải thiệt thòi rất lớn.”
Sắc mặt của Ngụy Bạch tiều tụy, tinh thần có chút uể oải không phấn chấn, nhưng lại mạnh mẽ vực lại tinh thần an ủi đám sinh viên: “Tôi không sao, mọi người yên tâm đi.”
Ninh Yên đánh giá ông vài lần: “Bọn họ có đánh ông không?”
Ngụy Bạch vẫy vẫy tay: “Không có, chỉ là không cho ăn cơm không cho ngủ.”
Lời này làm mọi người trở nên cực kỳ phẫn nộ, sôi nổi phỉ nhổ những tên âm mưu vô sỉ đó.
“Bí thư Dịch, xin ông tìm lại công bằng cho hiệu trưởng của chúng tôi.”
Bí thư Dịch bày tỏ trước mặt mọi người là sẽ điều tra rõ việc này, tuyệt đối không bỏ qua cho bất luận người nào phạm tội.
Trình Cương và Tôn Tiểu Độ cùng với hai tên lãnh đạo đều bị bộ môn liên quan bắt đi, bọn họ đều có vấn đề.
Mà đám sinh viên cũng đã được khuyên giải rời đi.
Bí thư Dịch nhìn về phía hai người còn ở lại: “Hiệu trưởng Ngụy, Ninh Yên, đi, tôi mời mọi người ăn cơm.”
Ninh Yên nói đùa: “Ông còn dám ăn cơm cùng tôi sao?”
Bí thư Dịch yên lặng thở dài một hơi: “Đừng nha, Ninh Yên, mặc kệ như thế nào hiện giờ cô cũng là người của tỉnh Hắc, cũng là nhân vật kiệt xuất đại biểu cho tỉnh Hắc, là niềm kiêu ngạo của tỉnh Hắc.”
Ninh Yên hiểu ý của ông ấy, cần phải lấy đại cục làm trọng, xảy ra chuyện như vậy ảnh hưởng rất không tốt đến xã hội.