Hiệu trưởng Ngụy rất vừa lòng với bản vẽ này, so với tưởng tượng của ông còn tinh tế hơn: “Thêm vào sân vận động rất tốt, tôi rất thích, có điều một nhà ăn có phải hơi ít hay không?”
Ninh Yên nhẹ giọng giới thiệu: “Ông xem chỗ này, lầu một của trung tâm hoạt động cũng là nhà ăn, lầu một của tòa cho công nhân viên chức cũng là nhà ăn, cũng có cả nhà tắm linh tinh nữa.”
Hiệu trưởng Ngụy khẽ gật đầu.
Ninh Yên lấy ra hạch toán báo giá nói: “Đây là tổng giá trị xây dựng, ông cũng nhìn qua đi.”
Hiệu trưởng Ngụy hít hà một hơi: “Đây đều là do tập đoàn Cần Phong bỏ ra sao?”
“Đúng vậy.” Ninh Yên bày tỏ phần cứng đều do bọn họ phụ trách.
“Vậy bản đồ nội thất chi tiết đâu?” Hiệu trưởng Ngụy nghĩ đến bàn học ghế học, thiết bị dạy học, sắp xếp đồ vật trong ký túc xá các loại, đều là một khoản tiền lớn.
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Nếu đều là chúng tôi chi tiền, vậy đại học Nông Nghiệp phải xây dựng trên danh nghĩa của tập đoàn Cần Phong chúng tôi.”
“Vậy không được.” Hiệu trưởng Ngụy và bí thư Dịch không hẹn mà cùng mở miệng.
Ninh Yên cũng không có ý gì, không có tiền lệ, cũng không bắt buộc phải làm như vậy.
Cô chớp chớp mắt, cười rất xán lạn: “Bí thư Dịch, cơ hội hôm nay khó mà có được, muộn không bằng sớm, hay là trước tiên giải quyết xong bước đầu của vấn đề ngay hôm nay đi.”
Đây mới là mục đích cuối cùng hôm nay của cô, không thể kéo dài thêm!
Bí thư Dịch trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
Ông không có ký do gì ngăn cản cả.
Cho nên dưới sự chứng kiến của ông, Ninh Yên và hiệu trưởng Ngụy đã ký hợp đồng hợp tác.
Tập đoàn Cần Phong dựa trên bản vẽ xây dựng trường học mới, sau khi xây dựng xong giao cho đại học Nông Nghiệp nghiệm thu, sau khi thông qua sẽ chính thức dọn vào.
Mà khu trường học cũ trên danh nghĩa sẽ do tập đoàn Cần Phong sở hữu.
Bí thư Dịch là lãnh đạo liên quan, cũng đã ký tên lên trên hợp đồng.
Ninh Yên ra tay nhanh chuẩn dứt khoát, đánh một cái khắp nơi đều trở tay không kịp, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
“Bí thư Dịch, rất cảm ơn ông, quỹ từ thiện của tập đoàn Cần Phong chúng tôi sẽ quyên góp một vạn đồng cung cấp cho viện phúc lợi của tỉnh.”
Cái này xem như quà tạ lễ.
Khóe miệng bí thư Dịch giật giật, người này làm việc ra tay hào phóng, chỉ là quá trực tiếp.
“Tôi đã cho người đi điều tra việc này, sẽ cho cô một đáp án vừa lòng.”
“Tôi sẽ chờ.” Ninh Yên đang trong giai đoạn bị khảo sát sự chính trực, một bước này là bước quan trọng nhất đối với cô và tập đoàn Cần Phong: “Bí thư Dịch, trong thời khắc quan trọng đặc thù này tôi không hy vọng sẽ xảy ra chuyện không cần thiết gì đó, hy vọng ông có thể hiểu cho tâm tình của tôi.”
Bí thư Dịch hơi hơi gật đầu, đã nghe hiểu ý tứ ở trong lời nói của cô.
Ra ngoài cửa lớn, hiệu trưởng Ngụy nói: “Cô có về trường học không?”
“Không quay về.” Ninh Yên đã làm xong xuôi việc chính, không cần thiết phải trở về trường: “Tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý, sau này nếu gặp phải loại chuyện như thế này ông nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Trước đó tôi không nghe được tiếng gió nào.” Ngụy Bạch cười khổ một tiếng, thật sự cũng có mấy người cấp dưới, nhưng mà trước khi xảy ra chuyện ông hoàn toàn không biết gì cả.
“Tôi vẫn luôn say mê với giáo dục học thuật, đối với chuyện đoán lòng người nông sâu không có hứng thú gì, cũng không thích phải luồn cúi, hoặc là nói tôi không thích hợp ngồi ở cương vị lãnh đạo.”
Ninh Yên xoa xoa giữa mày nói: “Chỉ là ông quá ngay thẳng, để tâm một chút ở phương diện kết giao giữa người với người thì sẽ không chịu thiệt lớn như vậy nữa, tôi tin tưởng ông có năng lực rất mạnh, cũng mạnh giống như sự quyết đoán trong quản lý giáo dục của ông.”
Làm kỹ thuật vì sao lại không thể làm quản lý? Thứ nhất là vì quá thanh cao, thứ hai là ánh mắt không thể nhìn thấu lòng người.
Ngụy Bạch nhẹ nhàng thở dài một hơi, những việc này so với làm về học thuật còn khó hơn nhiều.
Nhưng dù khó cũng cần có người đi làm.
Ninh Yên thấy ông không có ý định rút lui, không nhịn được giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Hiệu trưởng Ngụy, tôi rất bội phục dũng khí kiên cường bất khuất của ông.”