Trên đời này, có một số người quá nóng vội, vì ích lợi mà không từ thủ đoạn.
Mà cũng có một số người là người thuần túy chỉ mang theo lý tưởng chủ nghĩa, hiệu trưởng Ngụy chính là loại người này.
Tuy rằng Ninh Yên không phải loại người này, nhưng lại rất bội phục những người như vậy.
Thần sắc hiệu trưởng Ngụy trở nên kiên định: “Cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực hơn nữa.”
Trong trường học đã sớm trở nên ồn ào huyên náo.
Nhóm sinh viên trở về trường học việc đầu tiên là công khai kể rõ những gì hôm nay nghe thấy nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn như là một hòn đá làm dậy sóng cả hồ.
Hóa ra, Ninh Yên lại là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, quá ghê gớm.
Hóa ra, học bổng Cần Phong là xuất ra từ tay của Ninh Yên.
Hóa ra, Ninh Yên và hiệu trưởng Ngụy đều là người trong sạch, tất cả đều chỉ là âm mưu.
Hóa ra, những người đó chính là vì muốn ngăn cản trường học di dời, mượn cơ hội lấy chỗ tốt.
Nhóm sinh viên đang ăn cơm ở nhà ăn đều nổ tung chảo, nghị luận sôi nổi.
Các bạn cùng phòng của Ninh Yên hai mặt nhìn nhau, không dám tin tưởng, các cô ấy chỉ biết xuất thân của Ninh Yên không tồi, cả nhà đều là học bá, đều thi đậu vào đại học Hoa Thanh.
Nhưng lại không hiểu rõ ràng lắm.
Lại nói, Ninh Yên ở lại ký túc xá không quá một ngày, chỉ là trong lúc thi cử tới nghỉ ngơi một lát mà thôi.
Cơ hồ chưa từng giao lưu quá nhiều cùng với các cô.
Mã Đông Vân không nhịn được hỏi: “Tiểu Phương, cô biết Ninh Yên là lão đại của tập đoàn Cần Phong sao? Tôi nhớ rõ ràng cô cùng cô ấy và A Ngọc thân thiết nhất.”
Lúc lời đồn sôi trào nhất cô cũng có chút hoài nghi, nhưng người trong ký túc xá của các cô đều không xen vào.
Những người khác chạy lại hỏi thăm, còn giúp đỡ biện giải vài câu, em trai em gái nhà người ta đều là người thi đậu Hoa Thanh, bản thân cô ấy khi thi vào đại học Nông Nghiệp cũng có thành tích đứng đầu.
Bản thân cô ấy vừa có sắc vừa có tiền, còn có một người chồng tốt, không đến mức sẽ đắm mình trụy lạc.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Phương rất mờ mịt: “Không có, từ trước đến nay cô ấy chưa từng nhắc qua.”
“Tôi cũng không biết.” Kinh Ngọc nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Yên: “Tôi chỉ nhớ rõ ràng cô ấy rất xinh đẹp, người đàn ông theo cô tới cũng vô cùng anh tuấn, hai người vô cùng xứng đôi.”
“Đúng đúng, là chồng của cô ấy, tình cảm của hai người vô cùng tốt, cô ấy ngồi nói chuyện phiếm với chúng tôi, chồng cô ấy thì bận rộn trong ngoài.” Ngô Tiểu Phương rất hâm mộ.
“Tôi còn nhớ rõ cô ấy mời cả phòng ký túc xá chúng ta ăn một bữa cơm, cả một bàn đồ ăn, ra tay rất hào phóng đó.” Ánh mắt Mã Đông Vân ngây ngẩn: “Ai có thể nghĩ ra cô ấy lại là người thành công như vậy, thật sự nhìn không ra.”
Các bạn cùng phòng còn rất cao hứng: “Hiện tại tôi có thể lý giải được vì sao cô ấy lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, phải xin nghỉ dài hạn rồi.”
Phải chưởng quản cả một cái tập đoàn khổng lồ, yêu cầu thời gian và tinh lực rất lớn.
“Bận rộn như vậy, còn có thể thi tốt như vậy, tôi quá bội phục cô ấy.”
Bỗng nhiên có một nam sinh bên cạnh lớn tiếng bò lên trên bàn cơm, nói lớn: “Tôi không tin thành tích của cô ấy thật sự tốt như vậy, sức lực con người là có hạn, cô ây không có khả năng làm nhiều việc như vậy được, tôi hoài nghi có một số người mở rộng cửa sau cho cô ấy…”
Mã Đông Vân không vui chất vấn hỏi: “Có một số người? là hiệu trưởng Ngụy? hay là bí thư Dịch?”
Đều đã giải thích rành mạch như vậy sao vẫn còn có người cố chấp đến như thế chứ?
Vẻ mặt nam sinh kia không phục: “Hiệu trưởng Ngụy và cô ta có quan hệ không trong sáng, đây là sự thật, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ ăn cơm cùng nhau, hai người đi riêng!”
Tính tình Mã Đông Vân khá nóng nảy nói: “Bây giờ đã là xã hội tân tiến, cậu còn sống ở thời đại phong kiến cũ sao, ăn một bữa cơm thì làm sao vậy? nếu chỉ đi riêng hai người vậy làm sao cậu thấy được?”
Nam sinh sửng sốt một chút nói: “Bọn họ ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh…”
Kinh Ngọc cười ha hả: “Ban ngày ban mặt, ăn cơm trong trường hợp công khai như vậy, quang minh chính đại, tại sao ở trong mắt cậu lại thành ô uế? người đen tối chỉ thấy cái gì cũng đen tối.”