[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1128

Chương 1128 -
Chương 1128 -

Nếu quốc gia cần, bọn họ có thể sẵn sàng đứng lên bất cứ lúc nào, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, toàn dân chung một lòng.

Vì có đặc điểm đặc biệt như vậy, trong tương lại vài chục năm tới, đất nước bọn họ mới có thể phát triển nhanh chóng, chưa bao giờ sợ hãi trước thiên tai, nhân họa.

Ông Kono cũng đã học tiếng Trung Quốc, nghiên cứu về dân tộc này, nhưng ông ta sẽ không bao giờ có thể thực sự hiểu rõ bọn họ.

“Ninh Yên, cô làm vậy là phá hủy tình hữu nghị giữa hai quốc gia!”

Ninh Yên lời lẽ chính đáng lắc đầu: “Không, không, tôi chỉ là đang nói với tất cả mọi người rằng hãy khắc ghi lịch sử, tiếp nhận bài học ngày xưa, chớ quên nỗi nhục của đất nước, cố gắng khiến bản thân ngày một mạnh mẽ hơn, trân trọng nền hòa bình không dễ dàng gì mới có được này, cảnh giác đoạn lịch sử kia sẽ tái diễn lại lần nữa.”

Trong lòng thị trưởng Dương trở nên kịch động: “Nói đúng lắm, quên đi thù hận không có nghĩa là quên đi lịch sử, chúng ta phải không ngừng cố gắng.”

Ông Kono nhìn chằm chằm Ninh Yên, ông ta vốn đã xem trọng cô, bây giờ ông ta mới nhận ra như vậy vẫn chưa đủ.

Cô quả thực không phải người bình thường.

“Cô không muốn phối hợp có đúng không?”

Ninh Yên nói năng hùng hồn, quyết không chịu lùi về phía sau bước nào: “Đúng, các ông đứng trên đất của quốc gia chúng tôi, tôi không cho phép các ông diễu võ giương oai với người của đất nước chúng tôi, chúng tôi không phải như 100 năm trước.”

Thị trưởng Dương đứng lên: “Ông Kono, xin hãy tự trọng.”

Những người khác cũng đồng loạt đứng bên cạnh Ninh Yên, im lặng ủng hộ cô.

Vẻ mặt ông Kono lúc xanh lúc trắng, ông ta vô cùng tức giận, vừa mới bắt đầu, ông ta đã bị Ninh Yên khống chế.

Cục diện lúc này rất bất lợi với ông ta, ông ta hít thở thật sâu mấy cái liên tục mới có thể đè ép được lửa giận: “Vậy tạm thời tôi sẽ ở lại nơi này, sắp xếp chỗ ở cho tôi.”

Sao ông ta lại giống thuốc cao bôi da chó vậy? Ninh Yên bĩu môi: “Ở chỗ của chúng tôi không có khách sạn, thị trưởng Dương, ông sắp xếp bọn họ ở lại huyện thành đi.”

Mục đích của ông Kono vẫn chưa đạt được, sao ông ta chịu đi: “Có nhiều phòng như vậy không thể dọn dẹp một căn phòng được à? Yên tâm, tôi sẽ trả tiền.”

Ninh Yên rất chán ghét ông ta: “Căn phòng nào cũng đều có chủ hết rồi, quả thực không tiện.”

Ông Kono nhíu mày: “Thị trưởng Dương, đây là đạo đãi khách của mấy người à?”

Thị trưởng Dương biết rõ ông ta có ý định khác, lại không thể đánh ông ta đi, thật phiền phức.

Ông ta không thể yên phận được à? Tới địa bàn của người khác làm việc mà còn khoa trương như vậy, đáng đời ông ta chọc Ninh Yên tức giận, ừ, giận đúng lắm.

“Ninh Yên, cô xem thử, hay là để bọn họ tạm thời ở lại mấy ngày?”

Đôi mắt của Ninh Yên xoay chuyển: “Ở cũng được, nhưng phải ký thủ tục tạm trú.”

Ông Kono không nói hai lời lập tức đưa tay ra: “Lấy ra đây, tôi ký.”

Ninh Yên lấy văn kiện đã được chuẩn bị từ trước ra, mỗi điều có ba phần, cô còn đọc lên trước mặt tất cả mọi người ở đây: “Thứ nhất, phải tuân thủ tất cả quy tắc và chế độ của tập đoàn Cần Phòng.”

“Thứ hai, chỉ có thể hoạt động ở nơi công cộng, nếu không sẽ bị coi là gián điệp và bị đuổi đi.”

“Thứ ba, không được lén lút tiếp xúc với công nhân, nếu không cũng sẽ giống như điều trên.”

Đây hoàn toàn là thủ tục soạn ra dành riêng cho ông Kono, sắc mặt của ông Kono xanh mét.

Ninh Yên cười đáng yêu: “Thứ tư, mỗi người đóng phí sinh hoạt 10000 đồng mỗi ngày...”

Những nhân viên đi theo ông Kono hít hà một hơi: “Cô cướp tiền đấy à.”

Hai vợ chồng ông Kono mang theo sáu nhân viên, tổng cộng tám người, mỗi ngày 80000 đồng!

Ninh Yên không khỏi vui vẻ: “Mong mọi người đừng ở lại đây, hay là mọi người đi mau đi, tiễn khách, tiễn khách.”

Cô làm ra tư thế mời, các nhân viên của tập đoàn Cần Phòng vui mừng hò reo đưa tiễn, vui vẻ tiễn khách.

Nhà Kono cuối cùng cũng hiểu ra, Ninh Yên đòi tiền là giả, muốn làm khó bọn họ để ép bọn họ rời đi mới là thật: “Chi phí này đã bao gồm chi tiêu rồi đúng không?”

Ninh Yên cười ha hả, gương mặt gợi đòn: “Chỉ bao ở và bao ăn 3 bữa mỗi ngày, tiêu chuẩn ba bữa là một món mặn, một món chay, một món canh, một món chính, muốn ăn thêm những món khác cũng được, thêm tiền, mỗi phần 10000 đồng.”

Bình Luận (0)
Comment