Cô còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên tôi không phải cố ý moi tiền, chủ yếu là sợ mọi người thiếu nợ tình cảm người khác, trong lòng khó yên.”
Hai vợ chồng ông Kono:...
Bọn họ chưa bao giờ gặp phải người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Ninh Yên còn đưa bọn họ đi tham quan kí túc xá, hai người một phòng, ngủ giường tầng, giường trên là của Kono Shuichi, căn phòng không quá rộng, chỉ có một chiếc bàn sách, một tủ quần áo bị thiếu chân, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp.
Bà Shono nhìn thấy hoàn cảnh sống đơn sơ như vậy, vô cùng đau lòng: “Đồ của con trai tôi đâu?”
“Hắn mang theo về thủ đô rồi, cũng không quay trở về nữa, đương nhiên đều mang hết tất cả đi rồi.” Ninh Yên cảm thấy buồn cười, lúc này mới giả vờ làm mẹ hiền cái gì chứ.
“Nó quả thực không hề quay lại.” Ông Kono nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Yên, khí thé bức người” “Tôi nghi ngờ cô đã giấu nó đi.”
Ninh Yên không chút sợ hãi, cô lấy làm kỳ lạ hỏi lại: “Tôi giấu hắn đi làm gì? Hắn không có chút giá trị lợi dụng nào cả, không đáng để tôi lãng phí tâm trí lên người hắn.”
Ông Kono rất tức giận, cô có biết nói chuyện không thế? Nói người ta không có chút giá trị nào ngay trước mặt cha mẹ người ta, đây là lời mà con người có thể nói à?
“Tôi muốn làm đơn xin các phòng ban liên quan tới lục soát.”
Đây là thông báo, không phải xin xỏ.
Nhưng Ninh Yên coi đó như lời xin xỏ: “Để tôi suy nghĩ một lát.”
Những người mà ông Kono từng gặp đều rất khách sáo với ông ta, cho dù trong lòng bọn họ suy nghĩ ra sao, nhưng vẫn phải cố biểu hiện ra bên ngoài như vậy, nhưng Ninh Yên vẫn luôn đối chọi gay gắt với ông ta, không chịu nhường bước nào.
Cô suy nghĩ điều gì?”
“Tôi phải suy nghĩ một lát xem các ông muốn làm gì? Có âm mưu gì? Còn có ý đồ xấu xa gì vẫn chưa thực hiện?” Ninh Yên nói chuyện rất thẳng thắn: “Tôi phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng biện pháp đối phó, à, tôi nói đều là sự thật cả.”
Ông Kono không biết phải trả lời lại cô như thế. Ào. Ông ta tự thấy bản thân có tài án nói, suy nghĩ thâm sâu, rất biết cách dẫn dắt đề tài, nhưng ở trước mặt Ninh Yên, ông ta hoàn toàn á khẩu không biết trả lời ra sao, hoàn toàn không theo kịp nhịp độ của cô.
Ninh Yên đã chặt đứt tất cả đường đi của đối phương, khiến đối phương không còn đường để đi.
Ông Kono dự định sẽ dsu tìm lãnh đạo liên quan để kìm hãm cô, nhưng đáng tiếc, cũng chỉ nói với câu lịch sự cho có, chẳng có tác dụng gì.
Ông ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, trả trước chi phí của ba ngày rồi sau đó đi vào trong tiểu khu.
Trước đây, đoàn đại biểu của thủ đô tới để nghiên cứu đã từng ở lại nơi này, giường đệm nội thất đều có sẵn, nhưng chắc chắn vẫn không thể so được với khách sạn.
Bà Kono vừa mới bước vào phòng liền chê bai đủ kiểu, lúc thì chê giường không êm, lúc thì chê nội thất lạc hậu, lúc thì chê không đủ xa hoa thoải mái, bắt phải thay đổi theo sở thích của bà ta.
Yêu cầu của bà ta quả cao, chỉ định phải là giường của thương hiệu quốc tế nào đó, tất cả đồ nội thất, đồ điện cũng đều phải thay đổi.
Bà ta đang cố ý gây khó dễ, giày vò các nhân viên công tác quá mức chịu đựng, thương hiệu giường này hiện chưa được bán ở trong nước, chẳng lẽ bọn họ phải ra nước ngoài mua về?
Nhân viên công tác chỉ đành đi tìm Ninh Yên xin cô giúp đỡ, Ninh Yên cũng không nuông chiều bà ta, cô chỉ nói một câu, tôi trả tiền lại cho bà, bà đi nhanh lên, lải nhải suốt cả ngày, thật phiền phức.
Bà Kono vô cùng tức giận, bà ta cố ý gọi điện thoại đường dài cho các ban ngành liên quan ở thủ đô, tố cáo Ninh Yên.
Những ban ngành liên quan này ngoài miệng thì tỏ vẻ thông cảm, ủng hộ bà ta, mắng Ninh Yên vài câu không đau không ngứa trong điện thoại, thái độ của Ninh Yên trong điện thoại cũng rất tốt, tuy nhiên cô vẫn không hề thay đổi.
Ý của cô chính là, ở địa bàn của tôi thì phải nghe theo lời tôi, không muốn nghe thì cút.
Bà Kono:…
Bọn họ là cùng một bọn, khó mà sống tốt những ngày này.
Trong phòng làm việc , Ninh Yên cầm tiền đếm đi đếm lại nhiều lần, bảy người ở lại ba ngày, 21.000 đồng, còn kiếm được nhiều tiền hơn buôn bán.