Ánh mắt của Trần Tu rơi vào trên người cô gái đứng ở cửa, ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp: “Ninh Yên, là cô đúng không?”
Chỉ có cô mới có năng lực viết lại kịch bản!
Nhưng tại sao cô có thể từng bước giành trước thời cơ như vậy? Khả năng dự đoán của cô quả thực đi ngược lẽ trời.
Ninh Yên vô cùng bình thản, cô không hề thông cảm với hắn chút nào. Lúc tính kế người khác, nên dự đoán kết cụ sau khi thất bại sẽ ra sao.
Hai bên so chiêu nhau, phải xem bên nào thông minh hơn.
Trong lòng Trần Tu trở nên nguội lạnh, lúc mới tới, hắn có ý chí rộng lớn, một lòng muốn lấy được công thức bí mật của tập đoàn Cần Phòng, thuận lợi trở thành người thừa kế của gia tộc, cũng vì thế mà hắn đã nghĩ ra trăm ngàn phương pháp.
Nhưng hắn chỉ vừa mới bắt đầu, Ninh Yên đã chặt đứt con đường của hắn, vây khốn hắn lại, biến thành thành mồi câu để câu từ con cá này tới con cá khác.
Mãi cho tới hôm nay, thật không dễ dàng gì hắn mới chạy ra được, không đợi bọn hắn làm khó cô, Ninh Yên đã dùng một chiếc rút củi dưới đáy nồi trước, hư hư thực thực, khiến tất cả kế hoạch của bọn hắn rơi vào khoảng không.
Mãi cho tới lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra, khoảng cách giữa hắn và Ninh Yên quá lớn, năng lực của hắn không bằng người ta, hắn cũng đành bất lực.
Bà Kono đương nhiên vẫn không cam lòng, nhưng Ninh Yên lấy một thứ ra, là một xấp ảnh, là ảnh Trần Tu bị bắt tại giường.
Người phụ nữ trong hình không thấy rõ mặt, nhưng người đàn ông thì không bị che chắn.
Nếu như những tấm hình này bị lan truyền khắp thế giới, sau để để tờ báo viết thêm mấy bài nữa, gia tộc Kono lập tức nổi tiếng.
Có lẽ sẽ không ai quan tâm tới việc tới chuyện âm mưu phía sau thương trường, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ thích những tin tức tình ái nóng hổi của gia tộc hào môn.
Ninh Yên kiên cường không hề khoan nhượng, cuối cùng đoàn người nhà Kono bị đánh bại trong sự chán nản.
Trước khi đi, bà Kono còn muốn đòi 30000 đồng từ tay Ninh Yên, bọn họ vẫn chưa đi vào tòa nhà thực nghiệm có đúng không?
Ninh Yên trừng mắt nói với bọn họ: “Tôi chưa thu tiền, bà bị đầu độc thành người ngu rồi à? Dây thần kinh não của bà xảy ra vấn đề rồi, quả thực đáng thương.”
Ừm, cô cố ý ghê tởm bọn họ.
Hơn nửa đêm rồi còn làm ầm ĩ, đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp, không hút máu của bọn họ, cô nuốt không trôi cục tức này.
Bà Kono sững sờ, nhắm mắt nói nhảm? Thật không thành thực chút nào: “Tất cả mọi người đều có thể chứng minh.”
Ninh Yên giương cằm lên: “ Những nhân viên đi cùng các người không thể coi là nhân chứng được.”
Bà Kono hung dữ nhìn chằm cô: “Thị trưởng Dương, anh tới nói chuyện đi.”
Ai ngờ được thị trưởng Dương lại nói một câu: “Tôi không nhìn thấy.”
Trong lòng hắn đã chán ngấy từ lâu, bọn người này hô mưa gọi gió ở trên địa bàn của hắn, thực khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Những người khác đều tỏ vẻ không nhìn thấy, chẳng lẽ bọn họ lại không giúp người mình mà đi giúp người ngoài à?
Bà Kono tức tới mức khóe miệng run rẩy, cá mè một lứa, đều chẳng phải thứ hay ho gì.
“Tôi sẽ tố cáo mấy người.”
Ninh Yên rất cứng đầu: “Xin cứ tự nhiên, hẹn gặp lại ở toà nhà quốc tế, nhưng tôi nhắc nhở một câu, mấy người không được ngụy tạo chứng cứ.”
Ông Kono cũng không có cách nào với cô, ông ta quả thực không có bằng chứng nào cả, đến chứng cứ chuyển khoản cũng không có.
Thôi được rồi, chuyện này coi như dừng lại tại đây, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đợi bọn họ rời khỏi, Ninh Yên thở dài một hơi, cô còn phải giải quyết hậu quả thật tốt.
Cô tặng cho mỗi người có mặt đêm nay một phần quà lớn, tất cả đều là sản phẩm do công xưởng nhà mình sản xuất.
Cô còn lấy ra 10000 đồng đưa cho chính quyền thành phố, thị trưởng Dương không từ chối, lấy số tiền này để xây dựng một viện phúc lợi, chuyên môn thu nhận cô nhi.
Cô còn bỏ ra một khoản tiền công, đầu tiên là phải trấn an các công nhân, không để họ đồn đãi lung tung.
Còn về những chuyện khác, Trương Ái Dân phụ trách xử lý.
Hứa Kim Sinh bị đưa đi, người Hứa gia có tới nghe ngóng, sau khi nghe nói hắn bị người nước R mua chuộc, tất cả mọi người đều im lặng.