Cô giống như người tới từ một hành tinh khác, tư duy của cô hoàn toàn không giống những người bình thường khác.
Cô là người cứng mềm đều không ăn, cứng rắn bá đạo, không cho phép người khác khiêu chiến quyền hạn của mình.
Mấy ngày này, ông ta không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của Ninh Yên, muốn đoán trúng suy nghĩ của cô.
Những suy nghĩ của Ninh Yên nhảy quá nhanh, ông ta hoàn toàn không theo kịp.
Thị trưởng Dương kéo Ninh Yên sang một bên, vẻ mặt lo lắng bất an: “Ninh Yên, cô thực sự để cho bọn họ đi vào à? Tại sao tôi lại cảm thấy có chút không yên tâm nhỉ?”
Ninh Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy anh nói xem nên làm như thế nào?”
Bọn họ không cần mặt mũi đến trình độ này, cô cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Thị trưởng Dương cố kỵ quá nhiều điều, điều quan trọng nhất chính là không thể để vợ chồng ông Kono xảy ra chuyện trên địa bàn của bọn họ, ông Kono đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cầm chặt không buông.
“Người thật sự không có ở đó à?”
“Không có.” Ninh Yên nói chắc như đinh đóng cột.
Thị trưởng Dương không tiếng động thở phào một hơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy, người nước ngoài thật bất lịch sự.
Ninh Yên đi rất chậm, giống như đang đi dạo, cô mắt điếc tai ngơ với lời thúc giục của hai vợ chồng ông Kono.
Một đoạn đường ngắn ngủi, bọn họ đi mất nửa tiếng.
Trong lòng ông Kono bừng bừng lửa giận, nhưng không thể phát ra ngoài, ông ta chỉ đành trừng mắt với nhân viên đi theo bên cạnh mình.
Nhân viên đi cùng nhẹ nhàng ấn vào túi, bên trong là một chiếc camera mini.
Đám người cuối cùng cũng đã đi tới tòa nhà thực nghiệm, Ninh Yên ngẩng đầu lên nhìn mấy cái. Lúc này, toàn bộ tòa nhà đã tối đen.
“Mau lên đi.” Bà Kono vội vàng thúc giục.
Ninh Yên thong thả đi tới trước cửa tòa nhà, ngay lúc này, một bóng người lao tới: “Ninh tổng, Ninh tổng, có tin tức của Trần Tu rồi.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ninh Yên khẽ nhíu mày: “Hắn gọi điện thoại tới à?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Ninh Xuân Hoa rất khó coi, muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói thẳng ra.” Ninh Yên chỉ về phía hai vợ chồng ông Kono: “Đây là cha mẹ của Trần Tu, bọn họ nhớ thương con trai, trong lòng rất nóng vội.”
Ninh Xuân Hoa lớn tiếng nói: “Hắn gian díu với phụ nữ đã có chồng, bị chồng người ta bắt ngay tại giường… Mọi chuyện đã bị làm ầm lên, bảo đơn vị chúng tôi tới xử lý vụ này.”
Ninh Yên ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Không phải hắn đã về thủ đô rồi sao? Tại sao lại chạy về đây?”
Bà Kono tức tới muốn phát điên, bà ta thét chói tai: “Không thể nào.”
Ông Kono có một dự cảm không hay, giống như bị giành trước một bước.
Ninh Xuân Hoa thở dài một hơi: “Là sự thật, bây giờ Trần Tu đang ở đồn cảnh sát.”
Ninh Yên xoay đầu rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Đồ xấu xa mất mặt, nếu như hắn thật sự làm ra chuyện như vậy, lập tức đuổi việc.”
Thị trưởng Dương thực sự rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn làm tư thế mời với vợ chồng Kono.
Ông Kono nhìn vào tòa nhà thực nghiệm tối tăm, âm thầm nghiến răng, chỉ thiếu một bước nữa thôi.
Quả nhiên, mọi người đã nhìn thấy Trần Tu quần áo lộn xộn ở đồn công an huyện, mặt hắn bị đánh sưng lên, khắp người toàn là vết thương, ánh mắt đờ đẫn.
Một đám nam nữ đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Trần Tu và một người phụ nữ.
Bà Kono nhìn thấy con trai lập tức nhào sang, vừa tức vừa giận: “Ai dám đánh con hả?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ông Kono muốn hiểu rõ tình hình trước mặt.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, ánh mắt Trần Tu dần dần có tiêu cự: “Cha mẹ, con bị người ta hãm hại, con không hề thông dâm!”
Hắn chỉ muốn đi tìm một nơi trốn vài ngày, để cha mình có cớ gây khó dễ.
Tới khi đã đạt được mục đích, hắn sẽ nghĩ cách âm thầm tụ hợp với cha mẹ mình, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau rời đi.
Kết quả, mọi chuyện lại không đi theo kịch bản mà bọn hắn đã bàn từ trước.
Ông Kono nổi trận lôi đình, tại sao kế hoạch của bọn họ lại bị phá hoại thành ra như vậy? Ông ta giống như bị chó gặm: “Là ai?”
Người đàn ông ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Ai hãm hại anh? Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy anh trần như nhộng nằm trên giường nhà người ta! Chúng tôi đều là nhân chứng!”