[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1137

Chương 1137 -
Chương 1137 -

Cô trở lại phòng làm việc, hùng hổ rót một cốc nước lớn, khát chết đi được.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Ái Dân đã trở về: “Ninh tổng”.

Tinh thần của Ninh Yên phấn chấn lên: “Thế nào rồi?”

“Có tin tức rồi”.

Buổi tối ngày thứ hai, bà Kono đã khôi phục lại sức sống, bà ta vừa khóc vừa la đòi đi tùm con trai, không ai khuyên ngăn nổi.

“Tôi biết con trai tôi ở đâu rồi, bị các người nhốt ở toà nhà thực nghiệm, các người dùng cơ thể của nó để làm thí nghiệm!”

Lời tố cáo này quá mức nghiêm trọng, tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt thị trưởng Dương nặng nề: “Bà Kono, lời này không thể nói lung tung…”

Nước mắt của bà Kono chảy ròng ròng: “Có người lén báo cáo với tôi, nó ở bên trong tòa nhà thực nghiệm, ai dám ngăn cản tôi, tôi chết cho người đó xem.”

Để có thể đi vào tòa nhà thực nghiệm, bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Thái độ của ông Kono càng thêm kiên quyết “Vậy thì phải để chúng tôi tận mắt nhìn xem, nếu như không tìm được, chúng tôi sẽ chết tâm.”

Hai vợ chồng bọn họ người này còn khó chơi hơn cả người kia, khiến cho đầu của thị trưởng Dương như muốn phình to ra.

“Không phải mấy người không được vào, mà là chúng tôi không có quyền hạn đó, chỉ có Ninh Yên mới biết mật mã là gì.”

“Mấy người chỉ biết đùn đẩy cho nhau, anh chính là lãnh đạo của Ninh Yên, tại sao anh lại không có quyền hạn cơ chứ?” Bà Kono ngang ngược vô lý thét lên: “Tôi không quan tâm, tối nay tôi bắt buộc phải nhìn thấy con trai tôi.”

Thị trưởng Dương không có cách nào với người đàn bà đòi sống đòi chết này, cũng không thể giết chết bà ta: “Đi gọi Ninh Yên tới đây.”

Chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại được ma pháp.

Ninh Yên đã đi ngủ, nửa đêm còn bị gọi dậy, cô vô cùng tức giận, đen mặt đi vào, trên tay cô còn cầm theo một chiếc gậy: “Nửa đêm rồi không đi ngủ mà muốn đi ăn trộm à?”

Xem ra độc này hạ chưa đủ liều lượng, vẫn còn sức lực náo loạn, người đàn bà này không phải tự nguyện đấy chứ?

Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng nắm một cánh tay khác của cô, yên lặng ở cạnh cô.

Ông Kono sững sờ một hồi, nữa đêm rồi còn cầm gậy để làm gì?

Ông ta có cảm giác cô có thể bùng nổ phất gậy lên bất cứ lúc nào, những chuyện mà người khác không dám làm, cô đều dám làm.

Bà Kono vẫn lầm ầm lên không chịu ngưng, tính cách của Ninh Yên rất nóng nảy: “Bà xác định bà muốn đi tìm con trai? Không phải muốn trộm công thức chứ?”

Cô nói chuyện thẳng thắn như vậy, bà Kono im lặng một lúc mới nói: “Toàn bộ hành trình mọi người đều nhìn chằm chằm, tôi trộm thế nào được?”

Một nhân viên công tác không nhịn được nữa: “Ninh tổng, hay là chúng ta để bọn họ vào xem một lát đi.”

Ninh Yên trừng mắt hung hăng nhìn hắn một cái: “Không được, nơi quan trọng bảo mật là nơi mà những người không phận sự có thể đi vào xem được à? Trừ phi…”

“Trừ phi thế nào?” Ông Kono vội hỏi.

Ninh Yên quan sát ông ta một lượt từ trên xuống dưới, hai ngày nay ông ta vẫn luôn dò hỏi bí mật về toà nhà thực nghiệm không hề dừng lại, còn muốn để thủ hạ lén lút đi vào.

Tuy nhiên, người của ông ta vừa mới tới gần đã bị phát hiện ra, kế này không thành ông ta lại bày ra cái khác, đúng là một kẻ không có tiết tháo.

Cô khẽ nheo mắt lại, nói: “Trả 30.000 đồng phí an ủi, an ủi tâm hồn cho mọi người nửa đêm còn phải bị giày vò.”

Chỉ có tiền mới có thể an ủi được cô.

Ông Kono lại bị hoảng sợ lần nữa: “Sao cô không đi cướp tiền luôn đi?”

Bà Kono cũng lải nha lải nhải chỉ trích cô.

“Không đưa tiền thì không được đi vào.” Ninh Yên cầm gậy đập mạnh vào cái ghế, cái ghế lập tức vỡ tan tành, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Bà Kono theo bản năng nấp ở phía sau chồng mình, nhịp tim bà ta đập thình thịch, có cảm giác hít thở không thông.

Ông Kono yên lặng vài giây: “Được, tôi trả.”

Ninh Yên nhận lấy một thùng tiền, cô nghiêm túc kiểm tra mấy lượt, sau khi xác nhận không có gì sai sót cô mới nở một nụ cười, đưa tiền cho Nghiêm Lẫm: “Vậy đi thôi.”

Ông Kono nhìn chăm chú cô một hồi, ông ta có thể đoán được suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấu cô.

Bình Luận (0)
Comment