[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1136

Chương 1136 -
Chương 1136 -

Vợ của ông ta trúng độc phải làm cấp cứu, phản ứng của người bình thường: Xảy ra chuyện lớn rồi, thật hoảng sợ.

Ninh Yên: Ông tự hạ độc lại còn tới vu hãm chúng tôi, thật không cần mặt mũi, muốn kiếm chuyện à?

Ông ta muốn làm lớn chuyện lên, phản ứng của người bình thường: Căng thẳng, bất an.

Ninh Yên: Tốt quá rồi, tôi muốn mang theo poster tuyên truyền, tôi phải để cả thế giới biết tới chúng tôi.

Tư duy khác người như vậy, người bình thường sao có thể chịu được?

Đã vậy, năng lực tẩy não của Ninh Yên quả thực rất giỏi, khả năng không chế cục diện cũng rất mạnh, cho dù trong miệng của cô có phát m ra những lời nói kỳ lạ đến mức nào đi chăng nữa cũng đều giống như một chân lý.

Người khác còn đứng ở một bên cổ vũ cho cô, tất cả mọi người đều đứng về phía cô.

Có khả năng như vậy, làm gì mà không thành công chứ?

Cả đời này, ông ta đã gặp vô số người muôn hình muôn vẻ khác nhau, nhưng chưa từng gặp người nào kỳ lạ, nói năng và hành động như ngựa thần lướt gió tung mây như vậy.

“Cô rất không bình thường.”

“Như nhau cả, như nhau cả.” Ninh Yên trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta, sau đó cô chạy tới phía trước phòng bệnh, lớn tiếng thét lên: “Bà Kono, bà không thể chết được, chồng của bà có 17, 18 người vợ bé ở bên ngoài, còn có cả con riêng, ông ta chỉ chờ bà tắt thở để đưa người ta vào nhà, đây chính là động cơ mà ông ta đầu độc bà.”

Cô cứ thế nhận định chuyện này là như vậy, đã vậy còn không chấp nhận lời phản bác.

“Bà cứ cam lòng chết đi như vậy à? Bà phải sống để đấu với ông ta tới cùng.”

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ông Kono tức giận trợn trừng mắt: “Cô nói bậy.”

Ninh Yên lớn tiếng cỗ vũ: “Bà Kono, bà phải kiên trì lên, tranh thủ thời cơ giết chết ông ta, như vậy tài sản của ông ta mới có thể rơi vào tay bà và các con của bà, bà cũng có thể nhảy nhót trên mộ ông ta… à khiêu vũ, phải còn sống mới có hy vọng.”

“Cô câm mồm lại.” Ông Kono tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, thật muốn bóp chặt cổ của cô.

Ninh Yên không vui: “Còn không cho phép người khác nói ra mấy câu thật lòng à?”

“Đây là nói thật à? Rõ ràng là phỉ báng.” Ông Kono chỉ hận đối phương quá mức biến thái, ông ta vậy mà không thể tìm ra cách phản đòn lại.

“Ông nóng ruột rồi, ông chột dạ rồi.” Ninh Yên càng nói chuyện càng ra vẻ hợp tình hợp lý: “Tôi tới phỏng vấn một chút, đầu độc vợ cả là cảm giác như thế nào? Là vợ cả thật à? Không phải tiểu tam tiểu tứ?”

Ông Kono sắp phát điên tới nơi, người đàn bà điên này, có nghe hiểu tiếng người không: “Tôi không có.”

Ninh Yên đặt một tay lên tai mình, khoa trương hét lên: “ Ông không tự mình hạ độc? Ông để thuộc hạ của mình làm à? Ái chà chà, như vậy không phải đều như nhau à?”

Ông Kono cả người đều phát điên, cô vậy mà còn có thể tự biên tự diễn, thật quá đáng: “Cô câm miệng lại

Ninh Yên cười tủm tỉm nói với ông ta: “Tôi sẽ viết câu chuyện này thành một ca khúc hát ở khắp nơi, truyền bá trên phạm vi toàn thế giới, giúp ông được nổi tiếng, ông cảm thấy thế nào?”

Cô nói được làm được, cô lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng ra, chậm rãi bỏ vào trong miệng, miệng ngâm nga một giai điệu.

“Gặp được một tên ma đầu giết vợ, tôi nhìn thấy sự độc ác của anh. Một tiếng Tiểu Dã bình, tôi đã lệ rơi thành sông. Anh dùng một phương pháp khác để giết vợ, nhìn thấy xú danh, rõ ràng là anh…” (1)

Chế lại từ bài hát “đại ca tốt của tôi”, lời bài hát gốc: Gặp được một người anh em, anh nhìn thấy sự yếu đuối của tôi. Một tiếng người anh em, tôi đã lệ rơi thành sông. Anh dùng một phương pháp khác để yêu thương tôi. Nhìn thấy anh kiên cường chống lại bệnh tật.

“Á á á á…”

Ha ha, lại bức một người nữa phát điên.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt xoay người, không nói chuyện mà bật cười.

Chỉ một chữ thôi, phê!

Cuối cùng, bà Kono cũng đã được cứu, nhưng bà ta giống như mất đi nữa cái mạng, mắt cũng mở không ra.

Ninh Yên đi vào nhìn bà ta một cái, sau đó vội vàng rời đi, cô ngại xui xẻo.

Ông Kono không dám cản cô lại, chỉ hận cô không mau chóng đi nhanh lên.

Bình Luận (0)
Comment