[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1141 - Chương 1141 - Hoàn Chính Văn

Chương 1141 - Hoàn chính văn
Chương 1141 - Hoàn chính văn

Thư viện của trường học đã đủ lớn, thật không ngờ thư viện của tập đoàn Cần Phong lại càng vô cùng rộng lớn, các đầu sách vô cùng công phu, tủ sách phong phú, khiến các sinh viên vô cùng vui vẻ, thường xuyên đi vào bên trong.

Điều quan trọng nhất chính là trường học đã ký hiệp nghị với tập đoàn Cần Phong, sinh viên năm tư có thể lựa chọn tới tập đoàn Cần Phong thực tập.

Những năm nay, sinh viên đại học đều là con cưng của trời, chỉ cần tốt nghiệp, bọn họ có thể trực tiếp đi làm. Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ chẳng coi tập đoàn Cần Phong ra gì, dù sao đi chăng nữa, đây cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, không phải là doanh nghiệp quốc doanh, cũng không thuộc ban ngành chính phủ.

Nhưng sau khi kết thúc kỳ thực tập, một nửa số lượng sinh viên đều lựa chọn ở lại, tập đoàn Cần Phong quả thực đã cho bọn họ quá nhiều thứ.

Mức lương thông thường của sinh viên tốt nghiệp đại học là 40000 đồng, nhưng bọn họ vừa được gấp đôi, vừa có phúc lợi, còn có lì xì cuối năm và phần thưởng. Cộng hết tất cả lại, mỗi tháng bọn họ nhận được phải hơn 80000 đồng.

Nếu như may mắn, bảo họ còn rút thăm trúng thưởng được phần quà lớn, ví dụ như xe đạp, đồng hồ, máy ghi âm…

Điều quan trọng nhất chính là con đường thăng tiến ở tập đoàn Cần Phong rất rõ ràng minh bạch.

Anh không cần lấy lòng sĩ nịnh nọt, chỉ cần ăn đủ luôn nỗ lực, đạt được thành tích, anh sẽ được những người lãnh đạo ở phía trên nhìn thấy.

Đây là điều mà rất nhiều sinh viên đại học để ý tới nhất.

Có một số công việc mặc dù trông rất có thể diện, nhưng phải xét quan hệ bối cảnh, cho dù anh có xuất sắc bao nhiêu cũng vô dụng.

Ninh Yên thấy Ninh Hãn Hải không ngừng chụp ảnh cho bọn họ, cô chủ động nói: “Cha, để con chụp một tấm hình chung cho cha và mẹ.”

Dương Liễu cảm thấy ngại: “Không cần đâu, đừng lãng phí phim.”

“Vẫn còn, mau lên đi.” Ninh Yên giành lấy máy ảnh, hướng dẫn mọi người đứng như thế nào, biểu cảm ra sao.

Cô chụp liên tiếp cho hai người mấy tấm hình, đây đều là những hồi ức đáng quý.

Dương Liễu cực kỳ yêu thích, cười mãi không thôi, bà chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất: “Nếu như mấy đứa Tiểu Nhị cũng ở đây thì tốt rồi.”

Một giọng nói vang lên: “Chị cả, cha, mẹ.”

Vừa mới nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, đám Ninh Nhị lập tức lao tới.

Dương Liễu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Không phải các con nói có việc nên tạm thời không thể trở về sao?”

Mấy đứa Ninh Nhị còn đang giành nhau chơi với Quả Quả, cô bé đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, cười lên rất ngọt ngào.

“Muốn tạo cho mọi người một bất ngờ, hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, chúng con đương nhiên phải quay về rồi.”

Ninh Tứ ôm lấy cánh tay của Ninh Yên, mềm mại làm nũng: “Chị cả, em nhớ chị lắm.”

Tuổi tác của cậu bé đã không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn thích làm nũng như xưa.

Ninh Yên xoa đầu cậu bé: “Thoát cái mà đã nhiều năm như vậy, Tiểu Tứ cũng trưởng thành rồi.”

Ninh Tứ môi đỏ răng trắng, đôi mắt đen nhánh trong trẻo rạng ngời, lớn lên thành một mỹ nam ôn hoà: “Dù em có lớn bao nhiêu, em vẫn là đứa em trai mà chị thương nhất.”

Ninh Yên không khỏi bật cười: “Tới Học viện Công nghệ Massachusetts thì lo mà học hành cho tốt, đừng để thế giới phồn hoa ở nước ngoài mê hoặc tâm trí.”

Ninh Tứ thi vào Học viện Công nghệ Massachusetts đào tạo chuyên sâu, cậu bé còn nhận được học bổng toàn phần, Ninh Yên rất tán thành việc cậu bé còn trẻ tuổi đã muốn đi quan sát thế giới bên ngoài, nhìn ngắm thế giới.

Nếu như cô chưa kết hôn, cũng không có tập đoàn Cần Phong, cô cũng muốn đi xem.

Ninh Tứ vỗ ngực cam đoan: “Chị, chị yên tâm, em sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của chị.”

Ninh Miễu cũng lao tới: “Chị, em cũng nghe lời chị.”

“Em cũng nghe lời.” Ninh Nhị ôm lấy Quả Quả chạy tới.

“Ngoan.” Ninh Yên lần lượt xoa đầu từng đứa, rõ ràng đứa nào cũng đều cao lớn, cường tráng hơn cô, nhưng đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt cô.

Ninh Miễu thi đậu đại học Harvard, còn Ninh Nhị thì lựa chọn học ở đại học công nghệ California, cả ba không hẹn mà cùng lựa chọn đào tạo chuyên sâu.

Chỉ có quan sát thế giới rộng lớn ở bên ngoài, nhìn thấy những khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, mới có thể nhìn thấu bản thân tốt hơn.

Đây là nguyên văn lời nói của Ninh Yên, cũng có được sự ủng hộ của Ninh Hãn Hải, phải kết hợp giữa phương Đông và phương Tây mới có thể đi được xa hơn.

Ninh Hãn Hải vô cùng trông đợi vào tương lai của mấy đứa con mình.

Bọn họ đã trưởng thành trong thời kỳ tốt đẹp nhất, có thể tự do lựa chọn tương lai của mình, cũng có thể ra nước ngoài quan sát thế giới.

Dương Liễu nhẹ nhàng thở ra một hơi, bà vẫn không ủng hộ việc đám trẻ ra nước ngoài, bọn họ đi càng xa càng khiến trong lòng bà cảm thấy lo lắng.

Nhưng ý kiến của bà không hề quan trọng.

Trong mắt Ninh Nhị tràn trập khao khát và mong đợi: “Chị cả, chúng em chắc chắn sẽ quay về.”

Sau khi học xong bọn họ sẽ quay trở về, cả gia đình bọn họ sẽ có thể đoàn tụ với nhau.

Nơi đây là cội nguồn của bọn họ, là gia đình mà bọn họ lưu luyến nhất, cho dù đi tới đâu, rồi sẽ có một ngày bọn họ chắc chắn sẽ quay trở về.

“Chị tin.” Ninh Yên hoàn toàn không cần lo lắng việc bọn họ sẽ một đi không trở lại.

Đương nhiên, cô cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của mỗi người.

Cô chủ động đề nghị: “Cả nhà chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi.”

“Được thôi.” Mọi người đều đồng ý.

Cô tìm sinh viên đi ngang qua, nhờ bọn họ chụp giúp cô một tấm ảnh gia đình.

Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, trên gương mặt mỗi người đều nở nụ cười tươi tắn, đó chính là niềm vui và hạnh phúc, khung cảnh tươi đẹp cứ như thế dừng lại trong khoảnh khắc này trên bức ảnh.

-Hoàn toàn văn-

Bình Luận (0)
Comment