Thâm Quyến đang thay đổi từng ngày, làng chài nhỏ ngày xưa dần dần trở thành một thành phố lớn đầy màu sắc.
Vô số người đổ về mảnh đất nóng bỏng này, nghe nói khắp nơi đều là thành phố vàng.
Quảng trường Thời Đại Song Ngân nằm ở trung tâm thành phố, là tòa kiến trúc nổi tiếng nhất thành phố, lúc khai trương vô số người đổ xô ra đường, xếp thành hàng dài, chỉ để được xem trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn đầu tiên trong lịch sử, tụ tập mua sắm, giải trí, kinh doanh và khách sạn trong một.
Nơi này có đầy đủ các loại hàng hóa, có môi trường trang nhã nhất, có khách sạn cao tầng nhất, có bộ phương tiện hoàn thiện nhất, còn có phục vụ hoàn mỹ nhất.
Tòa nhà A là trung tâm thương mại hội tụ rất nhiều thương hiệu, là nơi mua sắm yêu thích của những người giàu có.
Tòa nhà B là nơi ăn uống, trung tâm của hoạt động giải trí, là địa điểm được yêu thích nhất.
Tòa nhà C là trung tâm thương mại, tổ chức nhiều hội nghị quy mô lớn, là nơi tụ tập của nhiều viên chức, nhân vật nổi tiếng.
Tòa nhà D là khách sạn 5 sao, nổi tiếng với những món ăn tinh tế, trải nghiệm thoải mái dễ chịu, dịch vụ hướng tới khách hàng là thượng đế, là sự lựa chọn hàng đầu của vô số du khách trong và ngoài nước.
Từ khí khai trương đến nay lúc nào khách cũng đông, ngày nào cũng lách nhau chật như nêm cối, ngày kiếm được trăm triệu, đúng là gà đẻ trứng vàng.
Đại sảnh lộng lẫy với tường vàng, tràn ngập ánh sáng đầy màu sắc, cô lễ tân tươi cười xử lý thủ tục của khách hàng.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, nhìn xung quanh như đang đợi người.
Một cô gái không còn trẻ nữa nhìn đại sảnh xa xỉ này với ánh mắt hâm mộ, cảm thấy đây là một thế giới giả tưởng.
Nơi đây tràn ngập sự xa hoa và xa xỉ vô độ, người tiêu tiền như nước.
Tất cả những thứ mà cô khát vọng, cô có nằm mơ cũng muốn sống một cuộc sống như vậy.
Người phụ nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “A Tinh, cô mau thu lại vẻ mặt nhà quê đó đi, đừng làm tôi mất mặt.”
Mặt A Tinh đỏ lên: “Tiểu Mỹ, tôi chỉ tò mò thôi, đã muộn rồi mà 881 vẫn có nhiều người vào như vậy?”
Tiểu Mỹ đã nhìn thấy mọi bộ mặt của xã hội: “Có ít người trở nên giàu có, uống hàng ngàn loại rượu ngoại không chớp mắt một chút, ăn một bữa cơm có đủ sơn hào hải vị, mua lông thú muôn cỏ mà không cần nhìn giá. Dù sao, chúng ta không thể tưởng tượng được người có tiền.”
A Tinh cẩn thận hỏi: “Vậy rốt cuộc quản lý Mao tuyển nhân viên PR làm gì?”
Cô ta nhận lời mời đến, được rất nhiều tiền…
Cách ăn mặc của Tiểu Mỹ vô cùng tinh xảo: “Chính là miêu tả hình tượng, cân đối quan hệ giữa các bên, tổ chức hoạt động và tiếp khách.”
Cô ta nhỏ giọng nói: “Đây là cách dễ nhất để gặp được đàn ông có quyền thế.”
Trong mắt A Tinh hiện lên ánh sáng: “Cảm ơn cô… Tiểu Mỹ, nếu không phải cô đưa tôi theo thì tôi không hiểu gì hết.”
Cô ta a dua nịnh hót, dỗ dành Tiểu Mỹ vui vẻ, Tiểu Mỹ đột nhiên kéo cô ta đứng dậy nói: "Quản lý Mao đến rồi, nhớ kỹ, nhớ phải hào phóng một chút."
“Được.” A Tinh lập tức bày ra tư thái xinh đẹp.
Quản lý Mao sống ở đây để tiện cho việc phỏng vấn được đặt ở đại sảnh, dù sao hắn cũng không phải là người quan trọng.
Tướng mạo của nhân viên xã giao phải trẻ hơn. Dáng vẻ và khí chết đều phải tốt hơn, tiêu chuẩn chọn người này giống với tiêu chuẩn chọn tiếp viên hàng không.
Hắn nhìn sang A Tinh thì khẽ nhíu mày: “Cô không thích hợp.”
Dáng người không tệ, trang điểm rất đậm không nhìn ra diện mạo ban đầu, nhưng không còn trẻ nữa.
Trong lòng A Tinh lo lắng, nhưng cố gắng trấn an bản thân: “Tuy tôi không còn trẻ nhưng tôi có hai ưu điểm, một là khéo hiểu lòng người, còn có thể nhìn mặt nói chuyện. Hai là có thể chịu được khổ cực, chịu được oan ức.”
Quản lý Mao hứng thú nói: "Những chuyện tủi thân có chịu được không?"
“Được.” A Tinh mỉm cười.
Bên ngoài náo loạn, mọi người nhao nhao chạy ra xem náo nhiệt.
Oa, một chiếc xe màu vàng sang trọng từ từ đi đến, người của bộ phận lễ tân xếp thành hai hàng, âm thanh này rất lớn.
Tiểu Mỹ nhẹ giọng nói: "Rõ ràng chiếc xe sang trọng nổi tiếng nhất được phái đi đón khách, nhân viên lễ tân cũng xếp thành hàng đón tiếp, đây là phép lịch sự hàng đầu, nhất định là khách có địa vị lớn."
A Tinh mới đến thành phố này, cô ta không biết nhiều về mấy thứ này, ôn nhu hỏi: “Quản lý Mao, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, quản lý Mao rất hưởng thụ: "Đón tiếp như vậy chứng tỏ đó là người giàu có hoặc quyền quý, địa vị không bình thường, nói không chừng là bạn bè nước ngoài."
Ánh mắt A Tinh sáng lên, trong lòng vui mừng: “Tôi chưa từng nhìn thấy người nước ngoài.”
Quản lý Mao không đồng tình: “Cô ở đây nghỉ ngơi một ngày sẽ thấy bọn họ rất nhiều.”
A Tinh ngưỡng mộ nhìn hắn: “Quản lý, anh biết nhiều thật đấy.”
Lòng hư vinh của quản lý Mao đã đạt được, loại phụ nữ dịu dàng như nước này cũng không tệ, tuy lớn tuổi hơn một chút nhưng cũng có một số đàn ông rơi vào cái bẫy này.
Chiếc xe sang trọng từ từ dừng ở cửa ra vào, nhân viên nhanh chóng bước tới mở cửa.
Mọi người háo hức nhìn xe, hưng phấn nói: "Xuống rồi."