[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1143 - Chương 1143 - Phiên Ngoại Vu Tinh Tinh 2

Chương 1143 - Phiên ngoại Vu Tinh Tinh 2
Chương 1143 - Phiên ngoại Vu Tinh Tinh 2

Chỉ thấy một đôi chân dài mảnh khảnh bước ra, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.

Nhất định là một đại mỹ nhân!

Lúc mọi người chăm chú nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu xuất hiện ở trước mặt, mặc quần trắng đơn giản, tóc dài, đeo kính râm to, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại có khí chất của một mỹ nhân tuyệt sắc.

Cô dắt một cô bé xinh xắn xuống xe, cô bé đeo kính râm và một cái ba lô nhỏ màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu.

Các nhân viên trong bộ phận lễ tân đồng loạt cúi đầu chào, động tác đều nhịp.

Người phụ nữ hơi cúi đầu đáp lễ, khí chất mạnh mẽ, xinh đẹp và lưu loát, nhanh nhẹn và tiêu sái, toàn thân tản ra sự tự tin ưu nhã, thanh lịch và trưởng thành.

Chỉ riêng hành động này đã khiến vô số người nhìn thẳng vào cô.

Tiểu Mỹ nhìn thẳng vào cô, ngay cả người cùng giới cũng bị mê hoặc bởi phong thái tuyệt thế mê đảo này: "Đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất tốt như vậy, sao lại không phải một đại minh tinh chứ?"

Nhưng sắc mặt A Tinh tái nhợt, hai mắt trợn trừng không thể tin được: “Tại sao lại là cô ấy?”

Mặc dù cô đang đeo kính râm to nhưng nhìn thoáng qua cô ta vẫn nhận ra người kia là Ninh Yên.

Quản lý Mao đứng bên cạnh cô ta nghe được thì vô cùng kinh ngạc: “Cô biết cô ấy sao?”

Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

A Tinh điên cuồng lắc đầu và phủ nhận: "Không, tôi không biết."

Quản lý Mao trợn mắt: "Đã đến lúc đánh giá rồi. Nếu thông qua cô sẽ là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi."

Nói xong, hắn đẩy A Tinh rồi hét lên: "Phu nhân xinh đẹp, chỗ này có bạn cũ của cô.”

Nếu như có thể làm quen được một nhân vật lớn như vậy thì đó là chuyện đáng mừng.

Cho dù thất bại cũng không sao, hắn cũng không có mất mát gì.

A Tinh bất ngờ bị đẩy ra ngoài, đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng lấy tay che mặt.

Ninh Yên nhàn nhạt liếc nhìn: "Là ai vậy?"

A Tinh điên cuồng lắc lư, từng bước từng bước lui lại phía sau, bộ dạng như không thể tránh được.

Cảnh tượng kỳ lạ này khơi dậy sự tò mò của Ninh Yên: "Cô bỏ tay xuống, cẩn thận bị ngã."

Cô có ý tốt, nhưng A Tinh có vẻ sợ hãi, cô quay người bỏ chạy.

Quản lý Mao bước tới chặn lại, nắm lấy tay cô ta: "Cô chạy cái gì?"

Hắn kéo tay A Tinh xuống rồi xoay người cô ra.

Ninh Yên nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm đậm, rất xa lạ: "Xin lỗi, tôi không biết."

Có rất nhiều người biết cô, có người biết cô thông qua báo chí, truyền thông, có người đã gặp cô từ xa. Tuy nhiên, cô không thể biết hết được.

A Tinh như bị kích thích, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lại, mặt đối mặt, trong lòng Ninh Yên hiện lên cảm xúc khác thường: “Tại sao cô không nói chuyện.”

A Tinh lại hạ tầm mắt xuống, hận không thu nhỏ lại thành một quả bóng nhỏ, quản lý Mao hận thiếc không thành cương, tức giận liếc nhìn cô ta.

Ninh Yên khẽ lắc đầu, cũng không để trong lòng, dẫn con gái đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Quả Quả, con đi đến sắp xếp trước đi."

Cô cố ý rèn luyện con gái, chỉ cần có cơ hội cô sẽ đưa con gái đi theo để cô bé mở mang tầm mắt.

Quả Quả chỉ mới bảy tuổi, nhưng lời nói của cô bé lại rất rõ ràng: “Trước tiên tắm nước nóng cho đỡ mệt, sau đó đi nhà hàng ăn chút gì đó, ăn xong rồi ngủ một giấc được không?”

Cô bé rất tự tin, đây không phải lần đầu bị kiểm tra, cô bé đã thuộc lòng cách xử lý rồi.

“Được rồi.” Ninh Yên mỉm cười khẽ gật đầu, tuy nhiên đây chỉ là việc nhỏ, nhưng vô số việc nhỏ hợp lại sẽ là việc lớn.

"Có lẽ dì Đan Đan của con cũng đã đến, chúng ta mời khách, đến lúc đó con sẽ chịu trách nhiệm gọi món."

Quả Quả lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, cô bé hoạt bát và sáng sủa: “Mọi người có thể gọi món và chọn món mình thích.”

"Dì Đan Đan là người một nhà, nên con có thể thoải mái hơn khi ở riêng." Ninh Yên kiên nhẫn dạy con gái, "Nhưng dì sẽ dẫn bạn bè đến đây, nên khi chiêu đãi người khác phải cho thấy sự chân thành."

Mưa dầm thấm lâu, thời gian dài qua có thể học được đạo lí đối nhân xử thế, mà không phải nuông chiều con cái để bọn nhỏ không biết gì.

Quả Quả trả lời rất nhanh: “Chúng ta hãy gọi một số món ăn đặc sản trước, một số món đặc trưng của địa phương, có mặn có rau, có nóng có lạnh."

Ninh Yên đề nghị: "Trước hết phải hỏi khách xem khách có kiêng kỵ và sở thích ăn uống của họ đã."

Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu rồi, mẹ chờ xem biểu hiện của con đi.”

Hai mẹ con cùng với các nhân viên bước đến thang máy, ngồi trong thang máy suốt chặng đường đi lên.

Quả Quả thốt lên: "Oa, đẹp quá. Đây là thang máy bằng kính."

Ninh Yên cười nói: "Đây là thang máy trong suốt để ngắm cảnh, từ mỗi tầng nhìn ra phong cảnh khác nhau, rất thú vị."

Quả Quả không hề sợ hãi, cô bé nằm trên kính nhìn ra ngoài, đôi mắt mở to.

Ninh Yên dịu dàng nhìn con gái, lông mày cong lên.

Bình Luận (0)
Comment