[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1147 - Chương 1147 - Phiên Ngoại Ninh Miểu 1

Chương 1147 - Phiên ngoại Ninh Miểu 1
Chương 1147 - Phiên ngoại Ninh Miểu 1

Dịp nghỉ hè hàng năm, Ninh Yên đều cùng con gái bay tới Thâm Quyến ở khoảng một thời gian, rồi đi Quảng Châu, cũng đi dạo bên HK.

Làm ăn mà, kết giao nhân mạch càng nhiều càng tốt.

Từ sau khi khách sạn khai trương, các loại tiệc tùng vũ hội luân phiên tổ chức, nghiễm nhiên trở thành nơi xã giao kết giao nhân mạch khắp nơi.

Nổi tiếng nhất là bữa tiệc đêm hè hàng năm, mời khách từ khắp nơi đến.

Ngưỡng cửa rất cao, mọi người đều tự hào nhận được thiệp mời.

Năm nay cũng không ngoại lệ, chủ đề lần này là vũ hội hoá trang, các khách mời hăng hái dạt dào đeo mặt nạ xuất hiện ở hội trường náo nhiệt.

Chỉ cần làm chủ nhân, ăn mặc cực kỳ cao điệu, đi giữa các nhân vật, mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Ninh Yên cũng rất khiêm tốn, chọn một chiếc mặt nạ bình thường, che đi dung mạo xinh đẹp.

Một xí nghiệp chỉ có thể có một tiếng nói, Ninh Yên chưa bao giờ ở trước đài khoa tay múa chân với chuyện ở quảng trường Thời Đại bạc đôi, cũng chưa từng công khai thừa nhận thân phận đại cổ đông của mình.

Dù sao cũng chỉ là nghề phụ thôi, dục vọng khống chế của cô không mạnh đến thế.

Cô không khiêu vũ, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với vài người bạn cũ.

Tuy nói là đeo mặt nạ, nhưng đối với người quen mà nói, liếc một cái đã nhìn thấu.

Lý đại thiếu cũng tới, kéo Ninh Yên hỏi không ngừng.

"Ninh tổng, bây giờ đầu tư thì chọn ngành nào mới thích hợp?"

Cha hắn là phái bảo thủ, nhưng hắn thích khai thác tiến thủ hơn, cố ý tiến quân vào thị trường Trung Quốc, cùng cha mài giũa rất lâu, rốt cục đồng ý cấp cho hắn một khoản tiền thử nước.

Ninh Yên cầm lấy nước trái cây uống một ngụm, muốn cô nói, lúc này vào đã muộn. "Quần áo, ăn uống, điện tử đều được."

Lúc trước tại buổi đấu giá, Lý đại thiếu bỏ ra trăm vạn đấu giá ngọc tỷ Càn Long tặng lại cho cô xin lỗi, cô trực tiếp nộp lên.

Những năm nay vẫn luôn liên hệ, các mối quan hệ vẫn được duy trì.

Lý đại thiếu mắt thấy phức hợp thương nghiệp đột ngột mọc lên, thành kiến trúc điểm mốc của thành phố, nổi tiếng quá mức, điên cuồng thu tiền.

Thực ra, vào lúc đầu hắn không quá xem trọng, nhu cầu tiêu dùng bình quân của đại lục thấp, phần nhiều đều là trồng trọt.

Nhưng, sự thật chứng minh rất thành công, Ninh Yên vào nhóm người tiêu dùng hàng đầu.

Bất cứ lúc nào cũng không thiếu người giàu.

HK đất chật hẹp nhỏ, ngọa hổ tàng long, người có tiền đi khắp nơi, đương nhiên, người nghèo càng nhiều.

"Bất động sản thì sao?" Lý gia lập nghiệp từ bất động sản.

Ninh Yên chỉ nói một câu: "Nước sâu, quan hệ phải cứng."

Lý đại thiếu sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

"Nếu không, chúng ta hợp tác đi, khai phá khu thương mại ở các thành phố náo nhiệt nhất."

Hắn cảm thấy hiện giờ mô hình thương mại này đáng giá tham khảo.

"Điều này…" Ninh Yên thưởng thức ly rượu: "Anh tìm Đan Đan mà nói, tôi không quan tâm chuyện này."

"Thôi đi, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, ai mà chẳng biết ai." Lý đại thiếu gia cười thoáng lấy lòng: "Cô là cố vấn phía sau màn, lời nói có tác dụng hơn bất cứ ai."

Cô chỉ muốn song kiếm hợp bích, một cái ánh mắt chính xác có sự quyết đoán, người kia có khả năng hành động đặc biệt mạnh mẽ.

Điều khó khăn hơn là họ tin tưởng lẫn nhau.

Ninh Yên khoát tay: "Tôi chỉ phụ trách tập đoàn Cần Phong."

Lý đại thiếu rất hâm mộ, hắn còn quậy dưới cánh của ông già, các cô đã một mình đảm đương một phía, tung hoành thương trường, là viên ngọc quý xuất sắc nhất trên thương trường.

"Vậy hôm nào chúng ta hẹn gặp, bàn chuyện với nhau."

"Được."

Lại có người chạy tới tìm Ninh Yên bắt chuyện, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.

Trò chuyện một hồi, Ninh Yên đói bụng, đi khu thức ăn chọn một ít món thích ăn, trốn ra ban công ăn chút gì đó.

Ở phòng tiệc, cô không có cách yên ổn ăn một bữa cơm.

Cô rất thích salad khoai tây, đang ăn say sưa, một bóng dáng kéo cửa ban công ra, đi ra.

Ninh Yên theo bản năng ngẩng mặt lên, là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, dáng người cao gầy thẳng tắp.

Đối phương hơi sửng sốt, không ngờ nơi này có người: "Ninh Yên?"

Ninh Yên đánh giá đối phương, không nhận ra: "Anh là?"

"Tôi là Quý Đồng."

Ninh Yên ngộ ra, thì ra là anh: "Đã nghe qua tiếng tăm của anh từ lâu, vẫn không có cơ hội gặp mặt, không ngờ gặp mặt trong dịp này, xin chào ngài Quý."

Quý Đồng, anh họ của Quý Bình, con cháu xuất sắc nhất Quý gia, là bạn nối khố với Nghiêm Lẫm, sau khi lớn lên đều vào bộ đội.

"Gọi tên tôi là được rồi." Quý Đồng rất cởi mở, kéo một cái ghế ngồi xuống: "Chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi gọi cô một tiếng chị dâu, được không?"

"Được." Ninh Yên mỉm cười: "Đáng tiếc A Lẫm không đến, nếu không hai người có thể tâm sự."

Quan hệ giữa Quý gia và cô cũng không tốt, cô cũng không muốn dây dưa đến Quý gia, có điều, ngoài mặt không lộ.

"Mấy năm nay mọi người đều bận rộn, nên tìm thời gian tụ tập cùng nhau." Quý Đồng chủ động bày tỏ thiện ý: "Tôi đã chuyển nghề, chuyển tới khu khai phá bên này."

Ninh Yên hơi ngoài ý muốn: "Nơi này là thành phố năng động nhất cả nước, tất cả đều phát triển mạnh, rất tốt."

Trách không được xuất hiện ở nơi này.

Quý Đồng mỉm cười: "Tôi đặc biệt tìm tin tức liên quan đến tập đoàn Cần Phong, cũng đã xem qua báo cáo liên quan, cô rất tài năng."

Ninh Yên cau mày: "Đặc biệt?"

Quý Đồng rất thưởng thức: "Tập đoàn Cần Phong là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của các bộ phận có liên quan, còn mở vô số hội thảo nghiên cứu, rất nhiều người đều đang học tập, tôi cũng không ngoại lệ."

"Hiếm khi gặp được người sáng lập mô hình Cần Phong, nhịn không được muốn xin chỉ giáo một phen."

"Quá khách sáo rồi." Ninh Yên từng làm báo cáo ở những trường hợp khác nhau, ứng phó tự nhiên.

Hai người trò chuyện một hồi lâu, rất ăn ý, không đề cập đến những chuyện không vui.

Ninh Yên nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua: "Ngại quá, tôi có chút việc, lần sau chúng ta lại nói tiếp."

Quý Đồng đứng lên theo: "Được."

Ninh Yên cầm đĩa đi vào trong, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: "Ninh Miểu... khi nào thì về nước?"

"Ai?" Ninh Yên quay đầu.

Quý Đồng bình tĩnh nhìn cô: "Ninh Miểu ra nước ngoài bốn năm, sao còn chưa về?"

Ầm ầm một tiếng, đầu Ninh Yên nổ tung: "Anh biết em gái tôi? Sao tôi chưa từng nghe em ấy nhắc tới?"

"Vậy sao?" Vẻ mặt Quý Đồng phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Ninh Yên mơ màng đi vào phòng tiệc, đầu óc hơi hỗn loạn.

Nhìn vẻ mặt của Quý Đồng, dường như giữa bọn họ từng xảy ra gì đó.

Nhưng, Ninh Miểu chưa bao giờ nhắc tới, điều này không phù hợp với tính cách của cô, mọi việc cô đều thích nói với Ninh Yên...

Đêm khuya, sau một ngày bận rộn, Ninh Yên nhìn con gái đang ngủ, sờ trán con bé, nhặt tấm chăn mỏng bị đá sang một bên đắp lên người cô bé.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này không biết Nghiêm Lẫm đã ngủ chưa?

Cô nhịn không được, gọi một cuộc điện thoại, reo hai tiếng đã được bắt máy: "Tiểu Yên?"

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Ninh Yên yên tâm: "A Lẫm, anh không ngủ mà vẫn luôn chờ điện thoại của em à?"

Nghiêm Lẫm cô gối khó ngủ: "Không nghe thấy giọng em, anh ngủ không được."

"Phụt." Ninh Yên cười khẽ: "Đúng rồi, vừa nãy em gặp được Quý Đồng, còn trò chuyện một lúc."

"Con người cậu ấy…" Nghiêm Lẫm dừng một chút: "Tâm tư ngày càng kín đáo, bây giờ anh cũng không nhìn thấu cậu ấy, em chú ý chút đến."

Ninh Yên vừa nghe lời này thấy hơi không đúng: "Hai người trở mặt rồi à?"

"Vậy thì không hẳn." Khi còn bé Nghiêm Lẫm có quan hệ tốt nhất với Quý Đồng, gần như là như hình với bóng.

Nhưng, sau khi nhập ngũ quanh năm anh không về nhà, muốn gặp một lần rất khó, sau đó Quý Đồng cũng được đưa vào quân đội, thường xuyên bị lấy ra so sánh.

"Chỉ là có xa cách, chúng ta cạch mặt với nhà Quý gia đến nay, cậu ấy là người Quý gia, sao có thể không ảnh hưởng chứ? Cậu ấy đến tuổi thăng không được nên chuyển nghề, về sau muốn đi con đường công chức, tích cách của cậu ấy còn khá phù hợp."

Ninh Yên nghe cả buổi, có một khái niệm khái quát: "Anh ta kết hôn chưa?"

Nghiêm Lẫm ở bên ngoài trầm mặc ít nói, nhưng ở trước mặt vợ, nói rất nhiều.

"Đã kết hôn từ lâu, có hai đứa con, một nam một nữ, vợ cậu ấy là con gái lớn của con trai cả Lữ gia, là liên hôn giữa hai gia tộc lớn."

Ninh Yên chỉ nghĩ ha hả: "Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi? Lớn hơn Quả Quả nhà bọn mình không?"

"Cậu ấy kết hôn sớm hơn anh, con trai cả lớn hơn Quả Quả bốn tuổi, sao vậy?" Nghiêm Lẫm rất nhạy cảm.

Ninh Yên không muốn nói qua điện thoại, hơn nữa đây là chuyện của em gái, cô chỉ suy đoán mà thôi.

Cô tin tưởng Ninh Miểu là một cô gái tốt tự trọng và yêu bản thân.

"Không có gì, chỉ là thấy anh ta giống người độc thân, không ngại phải hẹn hò với phụ nữ."

"Vợ chồng bọn họ không phải yêu đương kết hôn, sau khi kết hôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, tình cảm bình thường." Nghiêm Lẫm cũng không hỏi nhiều, đã nói hết những gì mình biết ra: "Có điều, vợ cậu ấy nổi danh hiền lành, mấy ông cụ trong giới thích con dâu như vậy."

Ninh Yên nghe không ít tin đồn, sau khi cúp điện thoại vẫn còn nghi ngờ.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, lúc này nước M là ban ngày, không biết hôm nay Ninh Miểu có tiết không?

Cô nhịn không được gọi một cuộc điện thoại đường dài quốc tế, reo vài tiếng mới có người tiếp.

"A lô."

Ninh Yên nghe ra giọng em gái, vô cùng vui mừng: "Miểu Miểu."

Ninh Miểu cực kỳ mừng rỡ: "Chị cả, sao bỗng nhiên chị gọi điện cho em vậy? Trong nhà… không sao chứ?"

Ninh Yên vội vàng trấn an: "Không có việc gì, chỉ có hơi nhớ em ấy mà."

"Em cũng rất nhớ chị cả, rất nhớ cha mẹ, rất nhớ Quả Quả, nằm mơ cũng muốn trở về. Giọng Ninh Miểu tràn ngập phiền muộn: "Nhưng mà, em vẫn chưa học xong tiến sĩ."

Bình Luận (0)
Comment