Vốn chỉ định học hai năm thạc sĩ, nhưng, dưới sự trùng hợp gặp được một giáo sư rất nổi tiếng, đánh giá rất cao đối với cô, cô suy nghĩ nhiều lần, hỏi qua ý kiến trong nước, cuối cùng quyết định ở lại học tiến sĩ.
Dù sao, cơ hội khó có được.
Ninh Tứ còn đang học tiến sĩ ở Mỹ, còn thực tập ở một sở kiến trúc nổi tiếng, tích lũy kinh nghiệm, giành được mấy giải thưởng lớn.
Kiến trúc sư trẻ tuổi rất khó được tín nhiệm, chứ đừng nói chi là nhận được đơn hàng lớn, cần chậm rãi kiên trì.
Cho nên, trước tiên ở nước ngoài nổi tiếng nhất định, được giới chuyên môn tán thành, đến lúc về nước sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Mà Ninh Nhị năm nay về nước, viện thiết kế cầu đường vội tranh giành muốn cô.
"Miểu Miểu, em không cần đi làm thêm, tập trung học tập, tranh thủ tốt nghiệp sớm chút về nước, ngày mai chị gửi cho em một khoản tiền."
"Cám ơn chị cả, chờ em kiếm được tiền trả lại cho chị." Giọng điệu Ninh Miểu rất nhẹ nhàng.
Ninh Yên trò chuyện vài câu, đột nhiên hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
"Đàn ông vừa đẹp trai vừa thông minh thật sự không nhiều lắm." Tiêu chuẩn chọn người yêu của Ninh Miểu chưa từng thay đổi: "Bên cạnh em không có người như thế, chỉ có đầu hói."
"Sao không có? Lâm Vũ Mặc đấy." Ninh Yên không hiểu hai người này.
Ninh Miểu thời thiếu nữ theo đuổi Lâm Vũ Mặc, nhưng cho đến khi tốt nghiệp đại học cũng không có tiến triển, hiện tại cô xuất ngoại nhiều năm càng không được.
Nói thật, cô vẫn rất hy vọng hai người này đến với nhau.
Ninh Miểu rõ ràng không hứng thú mấy: "Quên đi, anh ta đã có người trong lòng rồi."
"Hả?" Ninh Yên sợ ngây người: "Là ai vậy? Bạn học đại học? Hay là đồng nghiệp? Chưa nghe tin anh ấy kết hôn."
Theo lý thuyết, kết hôn là chuyện lớn như vậy, Lâm Vũ Mặc cũng không thể không nói cho cô biết.
Sau khi Lâm Vũ Mặc tốt nghiệp liền vào sở nghiên cứu, hắn say mê nghiên cứu, mấy năm nay hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc.
Ninh Miểu chỉ nói là không muốn nhắc tới hắn.
Cuối cùng, Ninh Yên cũng không hỏi Quý Đồng, đột nhiên cảm thấy không cần thiết.
Ninh Miểu học ở nước ngoài, còn không biết ngày về, hỏi làm gì?
Mà đứa trẻ Ninh gia đều có một phần kiêu ngạo, bình thường không lộ mà thôi.
Ninh Yên dắt theo con bé đi dạo bốn phía một vòng, còn đi du lịch vài ngày ở Hk, thừa dịp trong tay có chút tiền còn mua mấy cổ phiếu chất lượng cao để đầu tư lâu dài.
Tài khoản kia không tiêu, mua vào bán ra, vẫn luôn hoạt động mạnh.
Ninh Yên không có nhiều tâm tư tiêu tốn vào phương diện này, chỉ đầu tư lâu dài, giống Ck Asset Holdings, HSBC bank đều có thể tham gia.
Còn mua không ít quà, chuẩn bị lấy về chia một phần.
Từ HK trở về, Quả Quả không chịu nổi, trở về khách sạn đã ngủ.
Ninh Yên đói bụng kêu ọc ọc, tắm rửa đi nhà hàng kiếm ăn.
Cô gặp lại Quý Đồng ở nhà hàng khách sạn. Hắn nói chuyện với Đan Đan rất vui vẻ, hòa thuận vui vẻ.
Đều là cùng một vòng tròn, cho dù trước kia chưa từng gặp qua, nhưng có thể trò chuyện với người khác như quen biết, rất nhanh đã hòa tan.
Đan Đan thấy cô hai mắt sáng ngời: "Ninh Yên, cô về rồi à, Quả Quả đâu?"
Không cần cô mở miệng, các đồng bạn đã nhường ra một vị trí cho Ninh Yên, vừa gọi nước trà, vừa gọi thêm mấy món mới, vây quanh cô.
"Ngủ trong phòng." Ninh Yên thoải mái uống canh đậu xanh, thời tiết nóng bức hoàn toàn biến mất: "Bảo phòng bếp làm chút điểm tâm đặc sắc có thể mang theo, ngày mai tôi mang đi.
Đan Đan thoáng kinh ngạc: "Sao vội vậy? Không phải nói phải ở thêm vài ngày sao?"
"Có việc phải xử lý." Lợn sữa nướng Ninh Yên thích ăn được bưng lên, cầm đũa gắp: "Muốn đi cùng không?"
"Chúng ta thương lượng lại."
"Được." Ninh Yên ăn ngấu nghiến, tốc độ ăn rất nhanh, nhưng cử chỉ vẫn tao nhã như cũ.
Một người bạn đột nhiên kêu lên: "Anh Quý, sao anh cứ nhìn chằm chằm Ninh Yên vậy? Cô ấy có chồng rồi."
Khóe miệng mọi người giật giật, đồ lỗ mãng.
Ninh Yên nhàn nhã tự nhiên, đầu cũng không ngẩng lên, Quý Đồng chỉ cười: "Nghiêm Lẫm là bạn nối khố của tôi, lớn lên trong một đại viện, tôi rất tò mò, rõ ràng cô ấy ăn nhanh như vậy, tướng ăn không thô lỗ chút nào."
"Mặt đẹp đó." Đồng bạn bala bala nói: " Người đẹp làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui."
Ninh Yên đã sớm quen với cái miệng rộng của người này, khen người vô cực.
Quý Đồng bình tĩnh quan sát, những người này mơ hồ lấy Đan Đan làm trung tâm, nhưng sau khi Ninh Yên gia nhập, rõ ràng không giống.
Cho dù Ninh Yên im lặng ăn cơm của mình, tất cả mọi người đều chuyển đề tài trên người cô, trong lời nói thân mật nồng nhiệt, phảng phất như là bạn tốt tri kỷ cùng nhau lớn lên.
Có vẻ như tin đồn là sự thật.
Hắn bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, trong tay Lý đại thiếu có một khoản tiền, có ý định đầu tư bất động sản trong nước, các cậu có thể cân nhắc để hợp tác."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Yên, Ninh Yên uống một ngụm trà hoa cúc, như không nghe thấy.
Đan Đan cau mày: "Ninh Yên, có mang quà cho tôi không?"
"Mang chứ, đợi lát nữa đến phòng tôi chọn."
"Được." Đơn giản là vô cùng vui vẻ.
Ninh Yên vừa ăn no thì lau miệng, đứng dậy tạm biệt: "Tôi phải về nghỉ ngơi, mọi người tự chơi đi."
Tất cả mọi người đều không giữ cô lại, chỉ kéo cánh tay cô cùng đi, lúc chờ thang máy, thấy bốn phía không có người, cô ta nhỏ giọng hỏi: "Cô không thích Quý Đồng?"
Hiện giờ Quý Đồng là công chức địa phương, tình cờ tham gia vào phát triển, hai bên đều có ý giao hảo.
"Chỉ có duyên gặp mặt một lần, chưa nói tới có thích hay không, cô cũng biết tôi và Quý gia bất hòa, tuy rằng không liên quan gì đến anh ta, nhưng cũng không muốn đi quá gần." Đây là thái độ của Ninh Yên, cô đặt một dấu chấm hỏi rất to đối với gia giáo Quý gia, Quý Bình và bà Quý đều có vấn đề, ông Quý và bà Quý cũng vậy.
Đúng rồi, ông Quý vì bệnh mà qua đời, cha của Quý Đồng là gia chủ đương nhiệm của Quý gia, Quý gia không bằng lúc trước, đã bị Nghiêm gia bỏ xa phía sau.
"Đương nhiên, tính về công về tư, đây là hai chuyện khác nhau."
"Quá rõ." Chỉ cần hiểu ý của cô, cô không muốn quá gần gũi, nhưng, chỉ cần không cần kiêng dè nhiều đến vậy, thế nào thì thế đó.
Thế giới này không phải đen thì cũng trắng, còn có màu xám.
"Lý đại thiếu tìm tôi, cô thấy thế nào?"
Ninh Yên nghĩ: "Mô hình hoạt động phức hợp của thành phố có thể mở rộng, tạo ra một thương hiệu bất động sản thương mại, về phần hợp tác, phải xem hai bên có thể cho nhau lợi gì."
Trước mắt, quảng trường Thời Đại Song Ngân năm sau có thể trả lại vốn, tiền tuy không nhiều, nhưng có thể vay ngân hàng."
Chỉ nghĩ ngân hàng có thể vay, tại sao phải tìm người hợp tác để chia cổ phần công ty?: "Cô không ủng hộ?"
Ninh Yên mỉm cười: "Sản nghiệp bách hóa của Lý gia làm không tệ, chúng ta làm đây hơi vất vả trong chuyện này, có thể gói cho bọn họ, đây cũng là một cách hợp tác."
Cửa hàng bách hóa phải có thương hiệu gắn liền mới có thể làm được.
Thương hiệu gắn liền không đơn giản như vậy, hiện giờ bọn họ nhập vào đều là thương hiệu HK TW, trào lưu mới là trào lưu mới, nhưng muốn làm lớn, còn phải nhập vào thương hiệu lớn quốc tế.
Đan Đan đôi mắt sáng lên: "Hình thức hợp tác này không tệ, nhưng trên tiền đề kiên quyết là, trên phương hướng lớn, bọn họ phải nghe lời chúng ta, quyền quản lý trung tâm thương mại có thể thuộc về bọn họ."
"Quyền đặt tên, cổ phần nắm giữ lẫn nhau, nắm giữ chéo cổ phần…" Ninh Yên nói một hơi: "Đều có thể đàm phán, ở thời điểm này, ưu thế của bên ta là thiên thời địa lợi nhân hòa đều chiếm hết."
Người khắp nơi quen mặt, hoàn cảnh quen thuộc, chính sách cũng quen, các cô còn có một nền tảng lớn.
Chỉ cần mỗi lần trao đổi với Ninh Yên, luôn có thu hoạch mới khác nhau, khiến cô ta thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Hai người hàn huyên thật lâu, Đan Đan ôm cánh tay cô lắc: "Nếu không có cô, tôi phải làm sao bây giờ?"
Kế hoạch của gia tộc muốn cô ta vào đơn vị quốc gia, đi theo con đường bảo thủ an ổn, không trông cậy vào cô ta tỏa sáng trên con đường công chức.
Không nghĩ tới, cô ta tỏa sáng rực rỡ trên thương trường, đây là điều tất cả mọi người thật không ngờ, điều này cũng làm cho người trong nhà đặc biệt có mặt mũi.
Ninh Yên nhịn không được bật cười: "Cô vẫn là người lấp lánh trước sân khấu, cô rất lợi hại, Song Ngân từ không đến có, cho tới quy mô như hôm nay, tất cả đều là công lao của cô, mà tôi chỉ chỉ một phương hướng."
Nếu như là hạng người vô năng, cô cũng gánh không nổi.
Đan Đan cười ha ha, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Đạt được thành tựu, thưởng thức lẫn nhau, đây chính là quan hệ tốt nhất.
Sau đó, Ninh Yên gặp Quý Đồng ở nhiều nơi khác nhau, Quý Đồng đều rất nhiệt tình, Ninh Yên chỉ thản nhiên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ninh Miểu cuối cùng cũng học thành tài trở về.
Người một nhà Ninh Yên đặc biệt ra sân bay đón cô, nhìn cô gái trẻ cô gái trẻ xinh đẹp đoan trang chậm rãi đến gần, phảng phất như mơ.
Dương Liễu kích động nhào đến ôm cô, ôm chặt con gái nhỏ, nước mắt lưng tròng.
Ninh Miểu thay đổi rất nhiều, khí chất cũng biến hoá nghiêng trời lật đất, trước kia nhỏ nhắn đáng yêu, hiện giờ là người phụ nữ độc lập thanh lịch tự tin.
Nhưng, mới mở miệng một giây đã quay về những năm tháng thanh xuân.
"Chị cả, chị cả, em về rồi, có phải ngày càng xinh đẹp không?"
Ninh Yên nhịn không được cười: " Phải, càng ngày càng đẹp."
Một người đàn ông cao lớn đi đến, đứng ở phía sau Ninh Miểu, dịu dàng nhìn cô.
Điều này lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Hãn Hải: "Miểu Miểu, đây là…"
Ninh Miểu theo tầm mắt nhìn qua, xấu hổ cười nói: "Bạn học Robert của con, cậu ấy tới du lịch, cũng muốn xem thử có cơ hội nào đầu tư hay không."