[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1149 - Chương 1149 - Phiên Ngoại Ninh Miểu 3

Chương 1149 - Phiên ngoại Ninh Miểu 3
Chương 1149 - Phiên ngoại Ninh Miểu 3

Robert trông rất đẹp trai, thân hình cao lớn, một đôi mắt xanh như biển trời xanh thẳm, một thân quý khí thanh lịch.

Ninh Yên nhướng mày, thế à?

Cô nói phải, thì cứ phải thôi.

Cô rất cởi mở, Ninh Miểu thích người như thế nào, muốn kết hôn với người nào, cô đều ủng hộ vô điều kiện.

Nhưng vợ chồng Ninh Hãn Hải không chấp nhận được con rể nước ngoài, trước mặt mọi người không nói, chỉ kéo sau Ninh Miểu thì thầm.

Ninh Yên sắp xếp cho khách sạn lớn đón gió tẩy trần, một hơi gọi rất nhiều đồ ăn, nhiệt tình mời mọi người ăn.

Quả Quả im lặng ngồi bên cạnh Ninh Yên, đôi mắt lại đảo tít, rất linh động.

Ninh Miểu đặc biệt thích Quả Quả, mang cho cô bé rất nhiều quà, nhất định phải ngồi cạnh Quả Quả: "Chị cả, Quả Quả rất giống chị, đặc biệt là đôi mắt."

Di truyền thật sự thần kỳ, cô giống như thấy được chị cả khi còn bé.

Ninh Hãn Hải hóp một ngụm nước trà: "Mắt chị con giống cha y như đúc, Quả Quả giống chị, đều thông minh vô cùng."

"Cha, cha đây là khen Quả Quả, hay là khen chị con, hay là khen chính cha?" Ninh Miểu giật mình nhìn ông: "Cha thay đổi rồi!"

"Ha ha ha." Tất cả mọi người bật cười.

Một phen động tĩnh này kinh động đến người xung quanh, sôi nổi nhìn qua.

Một người đàn ông trong đó ngẩn người, do dự một lúc đi tới chào hỏi: "Ninh tổng."

Là Lâm Vũ Mặc, hắn mặc thoải mái thanh nhàn, đeo kính mắt, nho nhã lại bình tĩnh, giống như cây tùng xanh cao ngất.

Ninh Yên thoáng kinh ngạc, cũng quá trùng hợp rồi.

Cô theo bản năng nhìn về phía bàn của hắn, bao gồm cả Lâm Vũ Mặc, hai nam hai nữ.

"Lâm Vũ Mặc, anh đang ăn cơm với bạn bè à?"

"Ừ." Lâm Vũ Mặc mím môi: "Ninh Miểu, em về nước lúc nào vậy?"

Nụ cười của Ninh Miểu cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Vừa trở về, anh thì sao? Mấy năm nay có tốt không?"

Lâm Vũ Mặc khẽ gật đầu: "Đều rất tốt, còn em?"

Tầm mắt của hắn rơi vào trên mặt Robert, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Ninh Miểu cười vô tâm: "Tôi tốt nghiệp tiến sĩ, lợi hại không?"

"Chúc mừng em." Lâm Vũ Mặc thật lòng thành ý chúc mừng: "Em vẫn rất thông minh, không thua người khác."

Ninh Miểu có thêm một phần vui vẻ: "Đương nhiên, người Ninh gia chúng tôi đều thông minh."

"Anh Lâm, những người này là bạn của anh à?" Một cô gái trẻ tuổi đi tới, tầm mắt quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Vũ Mặc, đôi mắt như vui như giận.

Đây là cô gái trẻ ngồi cùng bàn ăn với Lâm Vũ Mặc.

Lâm Vũ Mặc chần chờ vài giây: "Ừ."

"Không giới thiệu một chút sao?" Cô gái trẻ hơi nghiêng đầu, dáng vẻ rất dí dỏm.

Lâm Vũ Mặc hiển nhiên không có ý này, cô gái trẻ rất hướng ngoại, chủ động giới thiệu mình: "Tôi tên là Tằng Phù Dung, là đối tượng xem mắt của anh Lâm Vũ Mặc đây."

Người Ninh gia:...

Tằng Phù Dung nhìn chằm chằm Ninh Yên, cô là người phụ nữ xuất sắc nhất ở đây, chỉ ngồi đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

"Cô gái này, cô tên gì? Quen biết Lâm Vũ Mặc như thế nào?"

Ninh Yên đánh giá cô vài lần, cô gái này còn quá trẻ, khoảng 20 tuổi, chênh lệch tuổi tác với Lâm Vũ Mặc quá lớn.

Đây là muốn trâu già ăn cỏ non?

"Tôi tên Ninh Yên…"

"Cô chính là Ninh Yên?" Tằng Phù Dung kinh hô một tiếng, thần sắc hơi khác thường.

Ninh Yên nhạy cảm bắt được: "Có vấn đề gì sao?"

Tằng Phù Dung che giấu cười: "Tuổi cô không còn nhỏ, không ngờ trông rất trẻ, không giống mấy bà cô già."

Lời này sao nghe hơi khó chịu.

Ninh Miểu là người thứ nhất mặc kệ: "Vị nữ đồng chí này, lấy tuổi tác nói chuyện có phải quá nông cạn hay không? Đối với chị cả tôi mà nói, thành tựu của chị ấy mới là hào quang chói mắt nhất của chị."

Vừa rồi còn rất trầm ổn, lúc này chuyển sang có tính công kích.

Bạn nhỏ Quả Quả tươi cười ngọt ngào: "Mẹ em thường nói, tuổi tác dung mạo đều không quan trọng, quan trọng là tu dưỡng và tài hoa của một người."

Tằng Phù Dung:... Cô ta bị mắng xéo hả?

Người phụ nữ lớn tuổi đi tới, vòng tay qua bả vai Tằng Phù Dung, lông mày bình tĩnh, gượng cười nói: “Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu chuyện lắm, tôi thay mặt con bé xin lỗi.”

Ninh Miêu giật mình, đứa trẻ nào hai mươi mấy tuổi? "Dì là ai?"

"Dì là mẹ con bé."

Quả Quả giơ cao bàn tay nhỏ nhắn của mình, ngây thơ hỏi: "Cô ta mấy tuổi? Nhỏ hơn tôi chắc? Sao tôi phải bao dung cho cô ta?"

Mọi người đều nhìn vẻ mặt trẻ con của cô gái nhỏ, rồi lại nhìn Tằng Phù Dung, rốt cuộc ai mới là đứa trẻ đây?

Đều lớn tồng ngồng thế rồi mà vẫn còn mù mờ, nói thẳng ra cũng là người trong nhà nuôi dạy ra.

Mặt Tằng Phù Dung đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Tôi không có ác ý, sao các người lại hiểu sai ý của tôi?”

Cái giọng điệu này thảo mai quá, Ninh Miểu nhịn không được: “Tôi hiểu, con gái dì cao quý như vậy sao mà sai được? Chắc là lỗi của người khác rồi."

Tằng Phù Dung giận dữ dậm chân: "Mẹ, mẹ coi kìa, họ cố tình nhắm vào con, bắt nạt con."

Mẹ Tằng nhẹ thở dài một hơi, vẻ mặt sầu khổ: "Ai, ai phải thôi chúng ta làm sao có quyền thế như chủ tịch Ninh, nên người bình thường đành phải nhận lấy số phận thôi, bị bắt nạt thì chỉ đành cắn răng nuốt vào bụng thôi."

Lời này khiến sắc mặt mọi người xung khó coi, quyền thế thì thế nào? Đứng trước pháp luật thì ai cũng như ai.

Ninh Yên nhướng mày, môi hơi nhếch lên, cô tu luyện tâm tính cũng nhiều năm, rất ít khi xé mặt với người khác.

Người phụ nữ này cũng không tệ, ra vẻ dị hợm trước mặt cô, nếu không xé mặt người này thì mới là lạ: “Dì tên gì?”

“Cô không biết ngại à, còn muốn đả kích trả thù ư?” Mẹ Tằng càng nói càng quá mức nhưng vẫn diễn đứng đắn: “Xin người thương xót giơ cao đánh khẽ.”

Miệng bà ra vẻ đáng thương nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên, không hề có ý tốt gì.

Ninh Yên cảm giác được ác ý của hai mẹ con, lười biếng kêu một tiếng: "Lâm Vũ Mặc."

Lâm Vũ Mặc không cần suy nghĩ nói: "Tên là Quý Hồng Tú."

Vốn dĩ hắn có hẹn ăn tối với đồng nghiệp trong đơn vị, hắn không biết có người đã sắp xếp một buổi coi mắt, nhưng hắn không bỏ đi ngay tại chỗ vì e ngại cảm tình, nên đã ở lại lấy lệ một chút.

Hắn cũng không còn là chàng trai trẻ ngốc nghếch nữa.

Nhưng hắn thực sự không biết là hai mẹ con nhìn tao nhã này lại còn một mặt như vậy, phụ nữ đúng là có vô số mặt.

Cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không dám làm thân với một gia đình như vậy, hắn điên thật rồi?

Ninh Yên nghe đến cái tên này liền bật cười, ra là dì của Quý Đồng Quý Bình, khó trách vừa nghe đến tên cô, thì con mắt đã tràn đầy ác ý.

"Thật ngại quá, hóa ra dì là con gái Quý gia ở thủ đô, cũng gả vào Tằng gia có tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ đều là nhân vật lớn, dì làm sao hiểu được cái gì mà không quyền không thế?"

Quý Hồng Tú trợn tròn mắt, Ninh Yên cũng biết mình sao? Mình có nổi tiếng đến thế à?

Ninh Yên và Quý gia có xích mích, nên cũng đã đi điều tra mọi thứ, tên của Quý Hồng Tú cứ như thế mà lọt vào tầm mắt của Ninh Yên.

Cô có trí nhớ đã rồi là không quen được, dù nhiều năm như vậy cô vẫn nhớ được.

"Nghe nói, lúc dì còn trẻ, người nào mà dì không ưa là sẽ hủy hoại tương lai của người đó, con gái dì cũng giống dì quá."

Lời nói nhẹ nhàng của cô khiến sắc mặt Quý Hồng Tú thay đổi kịch liệt: "Cô nói quạ nói diều."

Ninh Yên cầm tách trà lên thưởng thức, nhẹ nhàng mỉm cười: "Sao nào? Dì không phải là con cái Quý gia sao? Hay là gả cho người ta rồi thì coi là bát nước đổ đi? Ông cụ Quý sau khi qua đời đã vinh danh, dì hành động cũng nên cẩn thận chút, đừng có hủy di danh tiếng tốt mà ông cụ đã dày công tích lũy."

Quý gia đã không còn như trước kia, mà Tằng gia cũng dần suy tàn, nhưng cũng không thể gọi là dân thường được.

Lần đầu tiên Quý Hồng Tú nhìn thấy thủ đoạn của Ninh Yên, trong lòng thầm chấn động: “Cô cũng dẻo mồm dẻo miệng nhỉ, thủ cao như thế, khó trách có thể leo lên cành cao như vậy."

"Bản thân tôi đã là cành cao." Khóe môi Ninh Yên hơi cong lên, cô nói rồi mà dạy dỗ của Quý gia có vấn đề: "Đương nhiên, tôi sẽ không cho cô trèo."

Thẳng thắng như vậy, tàn nhẫn như vậy, khiến Ninh Miểu không khỏi bật cười, đúng là chị cả của mình.

Thân hình mảnh dẻ của Quý Hồng Tú run run, cả đời này bà chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này! Sao cô ta dám?

Ninh Yên cư xử bình tĩnh thong dong: “Được rồi. Dì hãy dạy đứa nhỏ ngây thơ nhà dì cho tốt đi để không lại xấu hổ người khác, mà người khác cũng không phải là cha mẹ của con dì đâu, sẽ không có chiều chuộng đâu đó."

Áp lực của bề trên khiến Quý Hồng Tú không thể thở được, sắc mặt trắng xanh đan chéo nhau.

Bà biết hôm nay không thể tranh thủ được gì nữa, nên nắm tay con gái rời đi.

Bà đi được vài bước thì phát hiện ra rằng Lâm Vũ Mặc không đi theo nên bà hét lên một tiếng: "Lâm Vũ Mặc, còn đứng đó làm gì? Đi mau."

Lâm Vũ Mặc trầm mặc mấy giây, bỗng gọi người phục vụ tới: "Cho bàn này thêm một cái ghế."

Đây chính là thái độ của hắn.

Tằng Phù Dung nhịn không được mà giận ngất trời, không kiềm chế được lời nói của mình: "Sao cậu lại giúp đỡ những người phụ nữ xấu xa đó? Chẳng lẽ cậu cũng là tiểu nhân thích xu nịnh?"

Mặt Lâm Vũ Mặc không thay đổi: “Đồng chí Ninh Yên không chỉ là lãnh đạo cũ của tôi, mà còn có lòng tốt cải tạo tôi. Nếu không có cô ấy, tôi sẽ không có được ngày hôm nay, mà dù có thế nào đi nữa tôi cũng sẽ lựa chọn đứng về phía cô ấy.”

Bây giờ hắn là một nhà khoa học thiên tài mà mọi người đều ngưỡng mộ, nhưng trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, chính Ninh Yên đã đưa tay giúp đỡ che chở hắn, bảo vệ hai bà cháu hắn.

Bình Luận (0)
Comment