Hắn sẽ không bao giờ quên những ngày đó, cũng sẽ không bao giờ quên phần ơn nghĩa này.
Với hắn, Ninh Yên là lãnh đạo, là ân nhân, là một người bạn, và cũng là … Ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn.
Tằng Phù Dung choáng váng, lãnh đạo cũ? Họ thực sự có một mối quan hệ sâu xa.
Đôi mắt của Quý Hồng Tú đanh lại, kéo con gái mình rời đi.
Cô cũng nói vài câu với người giới thiệu, người này do dự một chút rồi cũng đi theo họ.
Lâm Vũ Mặc chỉ giả vờ như không nhìn thấy, chào hỏi vợ chồng Ninh Hãn Hải rồi lại tặng một cây bút máy cho Quả Quả làm quà, cử chỉ hào phóng thoải mái, không hề coi mình là người ngoài.
Ninh Miểu gọi người phục vụ thêm mấy món mới, nghêu hầm trứng, canh cà chua thịt viên, tôm ngô, cũng gọi thêm một phần cháo ấm bụng nữa.
Ninh Yên liếc nhìn cô một cái, Ninh Miểu có chút rụt rè, không dám nhìn chị, cầm tách trà lên uống một hớp lớn.
Dương Liễu đưa đôi đũa vào tay Lâm Vũ Mặc nói: "Vũ Mặc, đều là món cậu thích ăn đó, ăn nhiều chút đi."
Khóe môi Lâm Vũ Mặc nở nụ cười, hắn rất thích ăn cơm với người Ninh gia, rất ấm cúng, tràn ngập cảm giác thỏa mãn của con người.
Giờ nghĩ lại, những ngày ăn cơm đó thật hạnh phúc, có tiệc nướng mùa hè, mùa đông ăn lẩu, mọi người quây quần bên nhau vừa nói vừa cười.
Robert cứ nhìn hắn mãi: “Anh Lâm và Eri quen nhau lâu rồi à?"
Hắn có thể nói tiếng Trung Quốc, nhưng giọng điệu hơi kỳ lạ một chút.
"Eri?" Lâm Vũ Mặc có chút khó hiểu, Ninh Miểu chỉ vào mình: "Tên tiếng Anh của tôi."
Lâm Vũ Mặc gắp một viên thịt, bình tĩnh nói: "Chúng tôi quen biết nhau hơn mười năm, như là anh em."
Ninh Miểu ha hả cười nói: "Em gái của anh lúc nào đâu?"
Robert có chút hâm mộ, bọn họ đã là bạn bè hơn mười mấy năm: "Tình cảm của hai người rất tốt."
Khóe miệng Ninh Miểu giật giật: "Thị lực của anh không tốt."
Quả Quả tò mò nhìn cô: “Dì nhỏ, dì không vui à?"
Vừa rồi còn vui mà, nhưng sao giờ lại có chút… Hung dữ.
Tay Ninh Miểu dừng lại: “Cái này…”
Đầu óc luôn thông minh của cô lúc này như bị nhét rơm, nhất thời không tìm được cái cớ thích hợp.
Ninh Yên cười đỡ cho cô: “Dì nhỏ con ngồi máy bay lâu, còn chưa thích nghi với việc bị lệch múi giờ nên cảm thấy có chút không thoải mái.”
Quả Quả đã hiểu rõ: “Vậy dì nhỏ đi ngủ sớm đi, ngủ một giấc là khỏe."
Cơm nước xong, Ninh Yên nhìn Lâm Vũ Mặc: "Có muốn vào nhà ngồi không?"
Lâm Vũ Mặc giơ đồng hồ lên nhìn: "Không được rồi, để hôm khác đi."
Ninh Yên cũng không ép uổng, miễn hắn vui là được.
Bà ngoại hắn đã qua đời, hiện giờ hắn không còn thân thích chỉ ở một mình, mọi tâm tư đều dồn hết cho việc nghiên cứu.
Nhưng Dương Liễu lại nắm tay hắn nói: "Chủ nhật này cậu có nghỉ không? Nếu không có việc gì thì đến nhà dì ăn thịt nướng đi, dì chuẩn bị nhiều thịt dê lắm."
Hai mắt Lâm Vũ Mặc sáng lên: "Vâng."
Người Ninh gia đưa Robert về khách sạn, rồi lại về nhà.
Vẫn là cái sân tứ hợp viện đó, nhưng phòng thí nghiệm bên trong đã được chuyển đến thôn Trung Quan, hiện vợ chồng Ninh Hãn Hải đang sống ở đó.
Ninh Miểu đi vào nhà với vẻ mặt mong mỏi, cuối cùng cũng đã quay lại.
“Theo quy định cũ, con với chị ở bên đông.” Ninh Hãn Hải chỉ vào căn phòng rộng rãi đang mở cửa, cách bày trí cũng giống hệt ngôi nhà cũ ở tỉnh Hắc.
Trong nhà đầy đủ tiện nghi, đồ dùng, bố trí ấm cúng thoải mái, mặt mày Ninh Miểu tươi cười rồi lăn lộn trên giường một cái.
Trong phòng chính, vẻ mặt Dương Liễu lo lắng: "Ông Ninh, Miểu Miểu và Vũ Mặc rất xứng đôi, chúng ta nghĩ cách ghép hai đứa nó đi, hai đứa nó cũng không còn nhỏ nữa."
Họ đã biết Lâm Vũ Mặc tận rốc rể rồi, còn hơn là tên quỷ ngoại quốc ở xa xôi.
Bà lo lắng cho chuyện cả đời của con gái mà rầu thúi ruột, con cả đã kết hôn và lập gia đình rồi, nhưng con thứ ba và con thứ tư vẫn chưa kết hôn.
Ninh Hãn Hải cau mày nói: “Tuổi này mà Lâm Vũ Mặc còn chưa kết hôn, bà không nghi người ta có bệnh kín sao?”
"A.” Dương Liễu sửng sốt, thật sự không có nghĩ nhiều như vậy.
"Bà đi tìm hiểu chút đi. Xem thằng nhỏ Lâm Vũ Mặc đó có nghĩ yêu đương gì đâu, trong đầu chỉ có công việc, người cũng rất kiên định và là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể."
"Thuận theo tự nhiên đi."
"Ông không gấp, nhưng tôi gấp đấy." Dương Liễu nghĩ đến tuổi của con gái mình là muốn xung thiên, tuổi lớn quá sẽ khó sinh con: "Này, tôi không trông cậy vào ông, vậy tôi đi tìm Tiểu Yên, đàn ông các người có ích lợi gì? Lúc cần tới chỉ có con gái tôi mới nhờ được."
Ninh Hãn Hải:...
Ninh Yên nghe mẹ blah blah thì cũng đành chịu, chuyện tình cảm thì ai mà nhúng tay vào được?
“Con là lãnh đạo của nó, quan hệ không tệ, hỏi ý nó xem thế nào.”
"Nhưng con là phụ nữ mà.” Ninh Yên cảm thấy không thích hợp: “Sao không để cha hỏi đi mẹ? Đàn ông với đàn ông nói chuyện dễ hơn."
"Cha con không có lanh lẹ, cũng không ứng biến gì được." Bây giờ Dương Liễu cảm thấy con gái mình không có gì là không làm được, là số một ở trong nhà.
Ninh Yên lạ lùng mà hỏi: “Trong mắt mẹ, cha không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất à?"
Bộ lọc này bể khi nào vậy?
Dương Liễu nửa thật nửa giả nói: "Bây giờ không phải, ông ấy có còn đẹp trai như trước kia đâu."
"Phốc haha." Vậy rốt cuộc tất cả chỉ là do cái mặt thôi sao?
Ninh Miểu nghỉ ngơi hai ngày liền báo cáo về đơn vị, trực tiếp đến bộ giao thông vận tải. Vừa mới bắt đầu đi theo các tiền bối làm quen với tình hình.
Cô có trình độ học vấn cao, còn có năng lực, mồm miệng ngọt ngào cũng được việc, nên rất được chào đón, khi nghe tin cô chưa lập gia đình, các bạn nữ trong đơn vị cũng nhiệt tình giới thiệu.
Và không chỉ một người, mà là một đống người. Ninh Miểu bị sự nhiệt tình của mọi người dọa sợ, nhanh chóng lấy ra thẻ bài bạn trai.
Tuyên bố với ngoài kia là mình đã có bạn trai rồi, cũng sắp kết hôn rồi, vậy nên đừng giới thiệu nữa.
Chủ nhật, Nghiêm Lẫm bay tới gặp vợ con mình, Ninh Nhị kéo dìu già dắt trẻ về kinh, cả gia đình cuối cùng cũng đoàn tụ, ngoại trừ Ninh Tứ.
Ninh Tứ vẫn đang chăm chỉ làm việc ở nước ngoài, nín thở giành được giải thưởng lớn trong giới kiến trúc rồi mới trở về.
Ninh Nhị kết hôn với một người bạn cùng lớp của Ninh Miểu, bọn họ đều quen biết nhau nên không có rào cản nào cả.
Mọi người đều đang chế biến nguyên liệu trong sân, vừa nói vừa cười, không khí rất hài hòa vui vẻ.
”Thùng thùng.“ Có tiếng gõ cửa vang lên, bỗng Ninh Miểu đứng dậy, giành ra mở cửa trước.
Nhưng người đứng bên ngoài không phải Lâm Vũ Mặc mà là một người đàn ông khác không ngờ tới.
"Ninh Miểu, chào mừng cô về nước." Một bó hoa tươi đưa tới.
Ninh Miểu sửng sốt nói: "Huấn luyện viên Quý, sao anh lại tới đây?"
Quý Đồng vẻ mặt thành khẩn: "Tôi tới thay em họ và cô tôi xin lỗi, họ đã thất lễ rồi.”
“Không cần." Ninh Miểu vẻ mặt không sao cả, "Xin lỗi cũng không phải ai cũng nói thay được, phải là người gây ra lỗi đến.”
Quý Đồng nhìn cô gái mặt mày chín chắn, trong lòng trăm mối cảm xúc cùng xuất hiện: "Đã lâu không gặp, em sống có tốt không?"
“Tôi sống rất tốt, cảm ơn đã quan tâm." Ninh Miểu mặt mỉm cười, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
“Trước kia em không khách khí như vậy." Quý Đồng nhìn cô thật sâu:" Anh tưởng chúng ta là bạn tốt.”
Ninh Miểu đáp một tiếng, "Đúng vậy, là bạn tốt.”
Cô đã từng rất tín nhiệm người đàn ông trước mắt, dù sao nhìn cũng một thân chính khí, mặt mũi lại sáng sủa.
Nhưng mà, lâu ngày mới thấy rõ lòng người, thì ra cô đã nhìn lầm người.
Cô không phải là đóa hoa lớn lên trong nhà kính, từ nhỏ đã trải qua rất nhiều đau khổ, sau đó lớn lên bên cạnh Ninh Yên.
Xung quanh Ninh Yên những dạng người này đặc biệt nhiều, lúc rảnh rỗi cô ấy thích kể chút chuyện xưa, cô ấy luôn tỉnh táo, dạy dỗ Ninh Miểu rằng lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng bị người không thể không có.
Lại dạy cô làm thế nào giám định được tra nam tra nữ, đối phó với trà xanh bạch liên hoa, thủ đoạn mà tra nam dụ dỗ người ta, Ninh Yên đều đã nói.
Cho nên, ba anh chị em Ninh gia nhìn như đơn thuần, thật ra, so với những đứa trẻ tầm tuổi mọi việc đều nhìn rõ ràng hơn, trên đời này đại bộ phận người lừa đảo đều lừa không được bọn họ.
Nhất là Ninh Miểu, Ninh Yên khi không có việc gì sẽ kể cô nghe về bộ mặt thật của những tên tra nam, thủ đoạn mềm nắn rắn buông, lừa tiền lừa sắc lừa tình, chân đạp mấy thuyền, vẻ ngoài lừa gạt vân vân.
Từng dáng vẻ đều bị Ninh Yên lột sạch không chừa lại gì, Ninh Miểu đều nghe đến chết lặng, nhìn nam sinh đều lộ ra một sự hoài nghi.
Ninh Miểu lên đại học đã thấy qua không ít ví dụ, cùng ký túc xá của cô có một em gái đã bị một tên nam nhân giả bộ tài tử thích ngâm thơ lừa gạt, người ta đã sớm ở nông thôn cưới vợ sinh con, thi lên đại học liền giả bộ độc thân lừa gạt nữ sinh.
Cô cơ duyên xảo hợp quen biết Quý Đồng, Quý Đồng như một chiếc cờ xanh chính hiệu, khuôn mặt chính khí, ai lại phòng bị loại người này chứ?
Quý Đồng lại từng giúp cô, cực kỳ giống anh trai nhà bên dịu dàng săn sóc, lúc ấy nói làm bạn qua thư, cô cũng không nghĩ nhiều, một lời đồng ý...
“Anh vẫn thích nghe em gọi anh là Quý đại ca." Giọng nói của người đàn ông vẫn thuần hậu ôn nhu như vậy.
Ninh Miểu cười yếu ớt, "Vợ anh và bọn nhỏ có khỏe không? Qua vài năm nữa, anh cũng đã có thể cưới con dâu, thời gian trôi qua thật nhanh mà.”
Vẻ mặt Quý Đồng cứng đờ: "Em có chút hiểu lầm về anh rồi, nghe anh giải thích, khi đó anh thật sự độc thân, đã xin giấy ly hôn..."
Người ngoài chỉ biết vợ hắn là hiền thê lương mẫu khó có được, là hình mẫu của người vợ tốt trong xã hội thượng lưu, ai có thể biết được bí mật của cô ta đã đi ngoại tình chứ?
Bọn họ gặp mặt thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng, ngay từ đầu cô ta đã biết đó là tính chất nghề nghiệp của hắn.