[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 119

Chương 119 -
Chương 119 -

Ánh mắt của Nghiêm Lẫm càng lạnh hơn, khí áp trên người càng ngày càng thấp.

Hai người đồng đội của tràn đầy phẫn nộ, tức giận không thôi, thứ người cặn bã, bại hoại, quân cướp!

Người như thế phải chế tài, không thể để cho hắn tiếp tục gây tai họa cho dân chúng.

Ninh Anh Kiệt vừa tức vừa vội, "Làm sao đây? Thế lực của hắn lớn như thế, có một đám thuộc hạ đầu óc điên cuồng, chúng ta phải làm gì đây?"

Ninh Yên nhíu mày, "Cuống cuồng cái gì, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn."

Sao Ninh Anh Kiệt có thể không hoảng hốt, đối thủ của bọn họ vô cùng lớn mạnh, hơn nữa rất có kinh nghiệm.

"Nhưng mà chúng ta chỉ là nông dân chất phác, không phải là đối thủ của người như thế? Hắn chỉ xem trọng châu báu nhà người ta mà thôi, đã hại người ta đến tan nhà nát cửa. Thích người vợ, hắn bèn hại chết người chồng, mất trí, mất hết nhân tính ."

Ninh Yên nhíu mày, "Anh dùng thành ngữ cũng khá đấy."

Ninh Anh Kiệt tức giận trợn mắt liếc cô một cái, "Em gái à, bây giờ mà em còn có tâm trạng nói giỡn?"

Xưởng đậu hủ của bọn họ, chị em bọn họ bị ác ma để ý!

Ninh Yên khẽ vuốt cằm, vẻ mặt lạnh nhạt, "Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu thật sự không được, xử luôn hắn, vậy không phải là xong việc rồi sao?"

Quản lí Thiệu: . . .

Anh em Ninh gia: . . .

Nghiêm Lẫm và đám đồng đội của hắn: . . .

Ninh Anh Kiệt ngơ ngác nhìn Ninh Yên, đầu óc có chút hỗn loạn, "Em gái , em nói xử lý . . . Là kéo hắn xuống khỏi địa vị hiện tại đúng không?"

Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, "Không, là hủy đi đường làm người của hắn."

Cô không phải là kẻ thích chém giết, nhưng cũng không ngại làm công nhân dọn đường của nhân gian một lần.

Một người đến từ tận thế như cô đã từng thấy máu rồi, ranh giới cuối cùng của đạo đức cũng không cao đến vậy.

Đối với cặn bã nhân loại, thì nói đến quyền con người để làm gì?

Cô vừa nói xong lời này, mọi người không hiểu sao cảm thấy lạnh, mùa đông đến rồi, lạnh quá.

Ninh Anh Kiệt không kiềm được mà run run, "Có. . . Có ý gì?"

Ninh Yên cười ngại ngùng, "Thì là vì tôn trọng đạo đức, dùng thủ đoạn nhân từ nhất hủy diệt thân thể của động vật, cũng khiến cho động vật chết mà không đau."

Tiếng nói dịu dàng, giải thích rất rành mạch, nhưng mà nội dung ấy à, một lời khó nói hết.

Mặt mày Ninh Anh Kiệt hốt hoảng, tôi là ai, tôi đang ở đâu?

Còn Ninh Anh Dũng thì nhìn cô em họ nhỏ này với vẻ mặt kính sợ, cái loại người này quả thật không xứng làm người, là súc sinh.

Tiêu diệt một tên súc sinh, dường như cũng không có gì khó chấp nhận.

Quản lý Thiệu không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước, run lập cập, người không tầm thường nhất lại là cô gái nhỏ này!

Nhìn thì có vẻ dịu dàng nhút nhát, thật ra lại là một kẻ điên từ đầu đến chân.

Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nói ra lời nói hung tàn đến thế, khiến cho người ta không nhịn được mà sởn cả tóc gáy.

Ánh mắt Nghiêm Lẫm phức tạp nhìn qua, "Pháp luật không phải chỉ để trưng bày, tự tra tấn riêng là phạm pháp đó, nhớ lấy điểm này."

Có một vài giới hạn không thể vượt qua.

Ninh Yên ngoan ngoãn gật đầu, "Được thôi, tôi nghe lời của chú quân giải phóng, tôi cũng tin tưởng rằng các chú quân giải phóng có thể cứu dân chúng bọn tôi."

Vừa ngoan lại vừa mềm mại, không giống biến thái chút nào mà.

Nghiêm Lẫm: . . .

Cũng lắm chiêu trò đó chứ.

Anh lại nhìn về phía quản lý Thiệu, lạnh lùng mở miệng, "Vừa rồi ông nghe thấy cái gì ?"

"Không có, không có cái gì cả. . ." Quản lí Thiệu bị dọa đến suýt nữa là bài tiết, một đứa hai đứa đều là đồ thần kinh, hắn không thể trêu vào, "Tôi là người điếc."

Lúc này Nghiêm Lẫm mới vừa lòng mà gật đầu, "Nếu như có chút phong thanh truyền ra, thì tôi sẽ đi tìm ông lúc nửa đêm."

Tại sao lại là nửa đêm? Muốn thuận tiện xử luôn hắn hay sao? Quản lí Thiệu không nhịn được mà tưởng tượng, tự dọa bản thân chết khiếp, liều mạng lắc đầu, "Không đâu, tuyệt đối sẽ không."

Nghiêm Lẫm khoát tay, hắn lập tức bật người chạy băng băng như thỏ hoang rời khỏi đó, có một loại ảo giác giống như chạy ra được đường sống.

Bình Luận (0)
Comment