"Ninh Yên, các cô đi về trước đi."
"Không cần." Ninh Yên cười tủm tỉm, kéo ống tay áo của anh, "Chú quân giải phóng ơi, chúng ta nói chuyện một chút nha."
Giọng nói của hai người đàn ông không hẹn mà vang lên cùng lúc, "Cô gái nhỏ, mau buông tay, nhanh lên, sắp xảy ra án mạng rồi."
"Lão Nghiêm, bình tĩnh, ngàn vạn lần bình tĩnh."
Thân thể của Nghiêm Lẫm căng thẳng, nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại đang kéo lấy áo mình, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn cô thiếu nữ đang cười tươi như hoa một cái, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Ninh Yên nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người đồng đội của anh, "Sao? Mạng người gì?"
Lí Hướng Đông ngơ ngác nhìn cảnh này, tròng mắt suýt thì rơi xuống, "Doanh trưởng, Anh. . . Anh. . ."
Anh nửa ngày, hắn vẫn không nói nên lời.
"Cô gái nhỏ, cô là yêu quái sao?"
Khóe miệng Ninh Yên giật một cái, người gì vậy trời? Dù cho hắn mắng cô là yêu tinh, cũng đỡ hơn so với yêu quái được không?
"Nghiêm Lẫm, đầu óc của đồng đội chú có chút vấn đề, dẫn chú ấy đi khám đi."
Nghiêm Lẫm hơi hơi nhíu mày, liếc nhìn đồng đội, Lí Hướng Đông yên lặng lui về phía sau mấy bước, muốn co bản thân lại thành một cục nho nhỏ.
Ninh Yên vẫn đang muốn lôi kéo làm quen, "Tôi mời các chú ăn một bữa cơm nha, coi như là cám ơn các chú trước."
Nghiêm Lẫm liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng cô, trực tiếp vạch trần, "Cô đang muốn bắt cóc đạo đức(3) trước sao? Thật lắm mưu mô."
Người khác sẽ xấu hổ, nhưng Ninh Yên sẽ không, còn ưỡn cao ngực, "Tôi kiêu ngạo, tôi đắc ý, tôi quang vinh."
Nghiêm Lẫm: . . .
Lí Hướng Đông không nhịn được mà hỏi, "Tại sao lại thấy quang vinh?"
Ninh Yên dương dương tự đắc sờ sờ mặt mình, "Người như tôi, nhất định có thể cười mà sống đến cuối cùng, quang vinh cỡ nào."
Mọi người: . . . Cô thắng.
Cuối cùng, vẫn cùng nhau ăn một bữa mì, mặc dù ba người bọn Ninh Yên đã ăn cơm.
Ninh Yên và Ninh Anh Dũng chia nhau ăn một bát mì Dương Xuân mùa xuân, ăn đến là vui vẻ.
Cô ăn cái gì cũng cảm thấy ăn ngon, thức ăn thiên nhiên không có bị ô nhiễm, ăn vào khiến người ta cảm động.
Ba người bên Nghiêm Lẫm xử lý chín bát mì, sức ăn tương đối đáng gờm.
Tiền mì do Ninh Yên trả, Nghiêm Lẫm cũng không có giành với cô, tìm một chỗ im ắng nói chuyện với nhau rất lâu.
Lúc đầu, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng dần dần, Nghiêm Lẫm thành người chủ đạo, nắm quyền chủ động trong tay.
Thảo luận hết nửa ngày, cuối định ra phương án hành động.
Trong đó, Ninh Yên thể hiện lối suy nghĩ và thủ đoạn làm việc khác với người thường.
Có rất nhiều ý tưởng rất mới mẻ, nhưng cách làm việc thì biến hóa đặc sắc.
Chỉ cần kết quả là được, quá trình cũng không quan trọng.
Chỉ cần con mèo có thể bắt được chuột, thì ai thèm quan tâm nó màu đen hay màu trắng, đây chính là suy nghĩ của cô.
Nghiêm Lẫm hơi nhíu mày, "Tôi không đồng ý với suy nghĩ của cô cho lắm. . ."
Anh xuất thân từ thế gia bộ đội, căn chính miêu hồng(*), càng thiên hướng chính phái hiên ngang hơn.
(*) Căn chính miêu hồng: ý là chính gốc, không pha tạp.
Mà Ninh Yên có khi kiếm tẩu thiên phong(*), không ngại vận dụng một chút thủ đoạn nhỏ, "Ừm, tôi cũng không quá đồng ý với suy nghĩ của chú, nhưng tôi tôn trọng, tôi cho phép thế giới này có âm thanh khác biệt, có quan niệm bất đồng."
(*) Kiếm tẩu thiên phong: không tuân theo các quy tắc mà tìm ra những cách giải quyết vấn đề mới và khác biệt để giành chiến thắng bất ngờ.
Nghiêm Lẫm nhìn cô một cái thật chăm chú, cô thật sự là một cô gái rất kỳ lạ.
Tư tưởng bao dung khoáng đạt, nhưng có khi lại cố chấp tùy hứng .
Nhưng không thể phủ nhận, lời cô nói có một chút đạo lý.
"Tiếp tục."
Lí Hướng Đông và Ngô Sâm nhìn nhau, hai người đều chậc chậc lấy làm lạ.
Doanh trưởng vậy mà lại có thể ngồi cùng bàn với một cô gái, còn có thể ôn hòa bình tĩnh mà trao đổi với nhau, hơn nữa nói chuyện rất hợp, thần kỳ.
Nếu nói ra, đám Tiểu Đồng cũng không tin đâu.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua, sáng sớm những người dân trong thôn đã tụ tập ở cửa lớn của xưởng đậu hủ, vẻ mặt đều rất căng thẳng.