[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 130

Chương 130 -
Chương 130 -

Ông lại càng không thể đắc tội với Ninh Yên, một cô gái thâm sâu khó đoán.

Ngưu Nhị kinh nhạc mở to hai mắt, vẫn còn chưa kịp hiểu ra đã mất đi những gì.

Bí thư thôn còn phải thay con trai thu dọn tàn cuộc, “Ninh Yên à, chuyện này mà để làm bẩn tay của cô thì thật không đáng, hay là thế này đi, đưa cô ta đến lâm trường làm việc.“

Điều kiện ở lâm trường vô cùng cực khổ, đã đi rồi thì đừng mong có ngày sẽ trở về, ngủ muộn hơn cả chó, thức sớm hơn cả gà, làm nhiều hơn lừa, ăn ít hơn heo.

Cái này so với ngồi tù cũng chẳng có khác biệt là bao.

“Được.” Ninh Yên Đồng ý rồi, chỉ cần không còn ở trước mắt cô làm loạn nữa là được.

Khang Tiểu Mẫn vừa nghe đến lâm trường, sắc mặt đã biến đổi, cô ta chưa từng đến đó, nhưng ai nấy cũng nói nơi đó chẳng khác gì địa ngục trần gian, là nơi mà chỉ có đi chứ không có về.

“Không không, tôi không đi đâu, tôi không thể rời xa chồng của mình, điều này là bất nhân.”

Bí thư thôn lúc này mới giật mình, mới nhớ đến rằng cô ta đã kết hôn rồi, chỉ có thể trách rằng cuộc hôn nhân này của cô ta thật sự chẳng có cảm giác như đã từng tồn tại.

“Cô muốn chồng của cô cùng đi đến cùng với cô sao?”

Tiếng của một người đàn ông vang lên, “Không, tôi không đi, chúng tôi không có đăng ký kết hôn, cũng chưa từng bái đường, tôi không thừa nhận chúng tôi là vợ chồng, chuyện xấu xa mà cô ta đã làm nên để cô ta tự mình gánh chịu.”

Là Ngô Mang, không biết từ khi nào hắn đã xuất hiện trà trộn vào trong đám người đó, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hắn vẫn luôn là liếm chó luôn bám theo Khang Tiểu Mẫn, nhưng lúc này lại hoàn toàn phủ nhận quan hệ, hận không thể xem như chưa từng quen biết cô ta.

Khang Tiểu Mẫn chưa từng để mắt đến người đàn ông này, vốn chị xem hắn là một con chó dễ dàng sai bảo mà thôi.

Nhưng, có ai ngờ rằng trong thời khắc quan trọng thế này, lại bị con chó đó cắn mạnh một nhát.

“Ngô Mang! Anh thật độc ác!”

“Cô trêu ghẹo đàn ông, buông lời nịnh nọt, đến tên đàn ông già khắm cũng không tha, người thật sự khiến ta vô cùng buồn nôn.” Ngô Mang sau khi để lại những lời đó, liên ngoảnh mặt rời đi.

Khang Tiểu Mẫn liều mạng hét to tên của hắn, nhưng có là hét thế nào cũng không thể gọi người đàn ông nhẫn tâm đó quay lại, không tránh khỏi tuyệt vọng đến tột cùng.

Cuối cùng, cô bị bí thư thôn cùng người nhà đích thân đưa đến lâm trường.

Lâm trường là nơi được bảo mật rất nghiêm ngặt, đại đa số trong đó đều là đàn ông, ở trong rừng sâu hẻo lánh, ít người qua lại.

Người quản lý của lâm trường khi nhìn thấy Khang Tiểu Mẫn thì vui mừng khôn xiết, liền lập tức bảo đảm, sẽ không để cô chạy mất.

Có chạy cũng vô ích thôi, chỉ có thể trở thành mồi cho sói hoang.

Ninh Yên cũng qua chuyện này mà lập được uy nghiêm, người trong thôn trước đây cũng chỉ có kính nể cô, bây giờ còn có chút sợ cô nữa.

Đặc biệt như những tên đàn ông đó, tận mắt nhìn thấy cô cầm dao đâm người khác, đến tối đi ngủ cũng phải gặp ác mộng nữa.

Chỉ có duy nhất người nhà của Ninh Xuân Hoa là đối xử với cô nhiệt tình hơn, Trương Thục Phương sử dụng bản lĩnh của mình, giết một con gà, mua cả thịt ba chỉ, nấu một nồi gà hầm nồi đất rất to để chiêu đãi Ninh Yên.

Thịt ba chỉ là đổi từ phiếu mua thịt một năm của người ta, con gà là tự họ nuôi.

Đặt chúng lại với nhau để hầm và đặt một vòng bột lên thành nồi.

Bột bánh từ từ chuyển sang màu vàng, mùi thơm của thức ăn cũng dậy lên.

Trương Thục Phương gắp đùi gà cho Ninh Yên, Ninh Yên hơi ngại nên không ăn hết toàn bộ, chia một nửa cho Ninh Anh Liên.

Ninh Anh Liên ứa nước mắt nhìn cô, “Tiểu Yên, em đối tốt với chị quá.”

Hoạn nạn thấy chân tình, Ninh Yên tình nguyện vì cô mà đánh cược cả mạng sống, đây mới là chị em ruột thịt, sau này cô phải đối với em gái tốt hơn nữa.

Ninh Yên cắn một miếng đùi gà, giòn rụm, tan vào trong miệng, thịt gà nuôi thả vô cùng tươi ngon.

Húp một ngụm nước canh thịt thơm ngon vào miệng, rất ngon, càng ăn càng nghiện.

Bình Luận (0)
Comment