[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 131

Chương 131 -
Chương 131 -

Lý Ngân Đệ nhìn cô hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng phức tạp, “Ninh Yên, cô đâm quan chức cấp cao rồi, có bị ngồi tù không?”

“Ai nói là tôi đâm?” Ninh Yên hoảng hốt, giống như là nghe được một chuyện không thể tưởng tượng được, “Đâu có đâu, là do ông ta tự đâm vào dao đây.”

Mọi người:…

Lý Ngân Đệ không có ở đó, chỉ nghe người ta kể lại, lúc này lại thấy biểu cảm của Ninh Yên vô cùng chân thực, liền có chút mơ hồ, “Tự mình va vào sao?”

Ninh Yên nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng vậy, ông ta xui xẻo thật, thật đáng thương.”

“Khụ khụ.” Ninh Xuân Hoa sặc nước, nói giống như thật vậy, đến cả ông cũng sắp tin rồi.

Lý Ngân Đệ bán tính bán nghi, “Anh Kiệt, là thật sao?”

Ninh Anh Kiệt cắn một miếng bánh lớn, ngon đến mức híp cả mắt, “Lúc đó anh không có ở đó, không nhìn thấy.”

Họ đến muộn, đều là do đường không tốt, phải dừng lại một lúc.

Lý Ngân Đệ nhìn về người đàn ông còn lại đang im lặng, “Anh Dũng, còn anh thì sao? Có nhìn thấy lúc đó không?”

Ninh Anh Dũng cũng không hề nhướng mắt lên, “Không có, lúc đó tôi ở với anh cả.”

Được thôi, Lý Ngân Đệ rụt rè nhìn về phía Ninh Xuân Hoa, cô có chút sợ hãi người đứng đầu gia đình.

Nhưng lòng hiếu kì đã lấn át cả nỗi sợ đó, “Ba, lúc đó ba có mặt, ba nói xem .”

“Chủ nhiệm Vu xấu số.” Ninh Xuân Hoa nhẹ nhàng gật đầu, gặp phải Ninh Yên thì ông ta đúng là xấu số thật. “Rất thê thảm.”

Lý Ngân Đệ tin rồi, “Bị thương rất nghiêm trọng sao ạ? Bị thương ở đâu thế ạ?”

Biểu cảm của Ninh Xuân Hoa rất kì lạ, “Ở phía dưới.”

Lý Ngân Đệ nghe không rõ, “Phía dưới gì ?”

Ninh Yên ăn một miếng thịt ba chỉ, món này cũng rất ngon, tươi thơm lại hơi cay, vô cùng ngon miệng.

“Chính là cái chỗ có thể biến thành thái giám đấy.”

“Khụ khụ.” Những người phụ nữ khác đồng loạt hắng giọng, không dám tin mà mở to mắt ra, thật sự…thảm quá đi.

Chủ đề này nhạy cảm quá đi, mọi người đều không tiếp tục nói nữa.

Tuy là nói vậy, nhưng Ninh Xuân Hoa vẫn không yên tâm, ăn cơm xong liền cùng Ninh Yên nói chuyện riêng, Ninh Yên thể hiện rằng, không cần phải lo, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Ninh Xuân Hoa nhìn cô gái nhỏ tự tin bình thản trước mắt mình, thần sắc có chút hoảng hốt, “Có lúc bác thật sự nghi ngờ rằng, cháu có thật sự là một đứa trẻ 16 tuổi không?”

Thông minh lại vô cùng gan dạ.

Ninh Yên mỉm cười, “Bác không phải là người đầu tiên hỏi câu này, cũng không phải là người cuối cùng, bác cả, bác yên tâm, cháu có thể gây chuyện được, thì sẽ dẹp chuyện được.”

Ninh Xuân Hoa vẫn còn chút nghi ngờ, “Doanh trưởng Nghiêm đó…là người quen của các cháu sao?”

“Vâng, có gặp qua vài lần.” Ninh Yên cũng không muốn nói thêm nên chỉ đối phó cho qua chuyện.

“Vậy được rồi, nếu cháu kiểm soát được thì ổn rồi.”

Lúc mới bắt đầu, mọi người trong thôn đều rất lo lắng và đề phòng, sợ rằng có ngày nào đó các quan chức khác lại vào thôn bắt người.

Những người như họ khó mà tránh khỏi liên quan.

Nhưng chờ đợi hết ngày ngày đến ngày khác, cũng không có động tĩnh gì.

Ninh Xuân Hoa cố ý phái người đến huyện thành dò thám tin tức.

Nghe nói chủ nhiệm Vu phải vào cấp cứu hẳn mấy hôm mới giữ được mạng, nhưng “phế” mất rồi.

Đúng vậy, là phế theo nghĩa đen, không còn là đàn ông nữa rồi!

Tin tức này lan truyền khắp nơi trong thành phố, không biết có bao nhiêu người mừng đến rơi lệ, âm thầm ăn mừng.

Lại qua thêm một khoảng thời gian, nghe nói chủ nhiệm Vu bị bãi chức.

Ninh Yên vẫn giống như bản thân của ngày trước, làm gì cũng cẩn thận tính toán.

Xưởng đậu hũ liên tục phát triển, cung ứng ngày càng tăng cao, mùa đông lạnh giá không có gì để ăn, chỉ đành ăn đậu hũ cho qua chuyện.

Ngày hôm đó, “Ninh Yên, có người tìm.”

Ninh Yên chạy ra ngoài xem, ấy, sao lại là hắn? “Chú giải phóng quân ơi, là chú sao.”

Người đàn ông đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Nghiêm Lẫm.”

Ninh Yên lập tức sửa lời, “Vâng, đồng chí Nghiêm Lẫm, có chuyện gì sao ?”

Nghiêm Lẫm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, “Hôm nay là ngày tên họ Vu đó bị xử án, không muốn đi xem sao?”

Ánh mắt của Ninh Yên sáng lên, hưng phấn gật đầu liên tục, “Muốn! Tôi muốn xem nhất là cảnh đánh chó rớt xuống sông thế này!”

Bình Luận (0)
Comment