Thế này hắn tiếp tục nói như thế nào?
Mọi người đều không nhịn được sôi sục: “Nếu tôi không nhớ lầm thì ở nhà mẹ đẻ mỗi ngày cô ăn không đủ no, một bữa cơm chỉ có thể ăn nửa củ khoai lang đỏ, hiện tại được ăn cơm cùng thịt kho tàu, còn tủi thân như vậy.”
“Đại đội trưởng Ninh, ông thật sự không hiểu tâm tư của đàn bà, Lý Ngân Đệ chỉ thích ăn khoai lang đỏ, không thích ăn cơm trắng với thịt, cô ta chê ghê tởm.”
“Đúng vậy, mỗi bữa ông cho cô ta nửa củ khoai lang đỏ, cô ta sẽ hưng phấn gọi ba.”
“Khoai lang đỏ tốt biết bao sao các ngươi lại không cho cô ta ăn chứ? Cô ta ăn cơm trắng sẽ khóc đó, quá tủi thân.”
Người khác ngay cả cơm cũng không được ăn, càng đừng nói đến thịt, cô ta lại còn làm ra vẻ kiêu căng.
Nhà mẹ đẻ của Lý Ngân Đệ ghen tỵ đỏ mắt, mẹ nó ngươi ăn uống ngon lành mà một hạt cơm cũng không mang về được, thật tức mà.
Lý Ngân Đệ không khỏi nóng nảy: “Không phải, ý của tôi không phải như vậy, tôi… rất thích ăn cơm, nhưng mà bọn họ chỉ lo ăn phần mình, không quan tâm đến nhà mẹ đẻ tôi…”
Người của đại đội Cần Phong đã sớm không vừa mắt cô ta nói: “Cưới cô là phải cung phụng người nhà mẹ đẻ của cô sao? Cô cho rằng mình là Hoàng Hậu sao? Không đúng, Hoàng Hậu cũng không dám yêu cầu như vậy, co còn quý giá hơn so với Hoàng Hậu sao?”
“Không có mệnh làm Hoàng Hậu nhưng lại có bệnh Hoàng Hậu, nhà của đại đội trưởng cũng quá dễ nói chuyện đi, nếu đổi lại là tôi đã sớm đuổi người đi, cái thứ gì đâu.”
Lý Ngân Đệ có chút hoảng loạn, nói cũng không lựa lời nữa: “Anh Kiệt yêu thương tôi, anh ấy để ý tôi nhất…”
Cô càng nói càng sai, một quả phụ lớn tuổi không nghe lọt tai nổi nói: “Cho nên cô đang khoe đàn ông vì ngươi mà từ bỏ hết cả tự tôn lẫn người nhà sao, không có cô không sống nổi đúng không?”
“Cô tính thật giỏi.”
Mặt Lý Ngân Đệ lập tức đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận nói: “Đại đội trưởng, ông mau giúp tôi với.”
Cả Ngô Đức Hữu cũng thấy chán ghét cô ta không phải thứ gì tốt, nhưng không có cách nào khác, còn phải dựa vào cái mác của cô ta để làm việc: “Đại đội trưởng Ninh, ông là đang khoe nhà ông giàu có à, thế này là không tốt đâu, có một số người còn không được ăn cơm trắng.”
Một thôn dân trợn mắt nhìn nói: “Đại đội của chúng tôi đều đón năm mới khá tốt, đại đội các người nghèo liên quan gì đến chúng tôi.”
Ánh mắt Ngô Đức Hữu sáng lên: “Thế này là đúng rồi, bên trên đã sớm nói nhóm quần chúng nhân dân phải cùng nhau tiến bộ, cùng nhau phát triển, cùng nhau trải qua ngày lành tháng tốt, xưởng các người làm việc không tệ, ông cho tôi một nửa xuất vào làm đi, lực lượng lao động khỏe mạnh của đại đội chúng tôi đều phải được vào xưởng.”
Hắn nói nghe rất hợp tình hợp lý, giống như hắn mới là lãnh đạo lớn lập ra quy củ vậy.
Ninh Xuân Hoa và bí thư chi bộ thôn nhìn nhau, được rồi, đây mới là mục đích chân chính của hắn.
Chống lưng cho cô gái trong đại đội gả ra ngoài là giả, muốn thò một chân tiến vào xưởng mới là thật.
Các thôn dân của đại đội Cần Phong bùng nổ, cái quỷ gì thế? Thôn dân của thôn bọn họ đa số người còn chưa được tiến vào đây, ở đâu ra đến lượt người ngoài?
“Phi, nằm mơ, ảo tưởng.”
“Thật buồn cười, dựa vào cái gì chứ? Bằng vào việc các người không có bản lĩnh sao?”
“Xưởng là của chúng tôi, ghen tỵ thì tự mình làm ra đi.”
Đại đội Hồng Kỳ cũng không phải dạng vừa, người tới đều không phải người hiền lành gì: “Các người không đồng ý cũng phải đồng ý, chúng tôi không được vào xưởng thì ai cũng không cần làm nữa, chúng tôi đập nát xưởng.”
Ta khinh, còn có thể loại không biết xấu hổ như vậy sao, mọi người đều nổi giận, sôi nổi tỏ vẻ quyết một trận tử chiến đi.
Nhìn thấy hai đại đội sắp xảy ra cuộc tranh chấp quy mô lớn, Ngô Đức Hữu bỗng nhiên kêu lên: “Ai là Ninh Yên? Đứng ra đây.”
Ninh Yên nhướng mày, gọi tên tìm cô? Muốn làm gì chứ?
Ngỗ Hữu Đức thấy không có ai đứng ra liền chau mày: “Người đâu? Mau ra đây, Ngân Đệ, tìm cái người tên Ninh Yên kia ra đây.”