[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 185

Chương 185 -
Chương 185 -

Cô vừa nói ra lời này xong sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Ngô Hữu Đức sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng, chờ đến khi hắn phản ứng lại liền lập tức quát lên ngắt lời: “Cô nói bậy bạ gì đó, tôi không nghĩ như vậy.”

Ninh Yên dùng lời lẽ chính đáng chất vấn: “Vậy là ông nói những người vĩ đại đó có chỉ số thông minh thấp sao? Hay là không thông minh? Như vậy thì càng quá đáng, loại thái độ này của ông làm cho lòng người lạnh lẽo, tôi không thể không hoài nghi trong lòng ông là trắng hay là đen.”

“Cô… tôi…” Ngô Đức Hữu phát hiện cho dù hắn nói thế nào thì hắn cũng không đúng.

Những nhân vật vĩ đại truyền kì khai thiên lập quốc đó sao có thể có chỉ số thông minh thấp được? Nhưng bạc bẽo sao? Không có lương tâm sao?

Nói ra lời này sẽ bị nhân dân cả nước đánh chết mất.

Những lời này chính là một cái luận điệu vớ vẩn, không có cách nào giải thích.

Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như vậy.

Từ trước đến nay hắn đều quen thói hô hào, giảng đạo lý lớn, quy chụp tội danh cho người khác, hung hăng chèn ép người khác, một chiêu này lúc nào cũng thuận lợi.

Càng không ngờ sẽ bởi vì thói quen này làm bản thân lâm vào hoàn cảnh đáng sợ như thế.

Hắn bị bắt lấy đầu câu chuyện, đầu vang lên những tiếng ầm ầm, sắc mặt trắng bệch dọa người: “Tôi đang nói cô.”

Tư duy của Ninh Yên logic chặt chẽ, phản ứng nhanh nhẹn, nhạy bén vô cùng.

“Tôi tự hỏi dù chỉ số thông minh của tôi cao cũng không cao bằng những vị đó.” Cô cố ý kéo dài âm thanh ra, lặp lại câu nói kia của hắn: “Mà ông đang nói lại là người có chỉ số thông minh cao đều rất bạc bẽo, không có lương tâm.”

Ninh Xuân Hoa nhấp nhấp môi, cố nén một phần ý cười nói: “Tôi cũng nghe thấy vậy.”

Ninh Yên quá thông minh, bảo bối hoạt bát, chiêu này quá tuyệt.

Những thôn dân khác cũng sôi nổi phụ họa: “Chúng tôi cũng nghe thấy, ông thế này là không được.”

Đầu Ngô Hữu Đức chảy mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán, tim như bị bàn tay một thứ gì đó không tên gắt gao túm chặt lất.

Hắn nhìn về phía những người đáng tin bên cạnh, điên cuồng ra ám hiệu, muốn bọn họ nói đỡ.

Nhưng đề tài mẫn cảm như vậy ai dám chứ.

Ngay cả con trai ruột cũng không dám đứng ra nói giúp hắn một lời.

Hắn càng nghĩ càng hoảng, mồ hôi túa ra ngày càng nhiều, cả người ướt như bị vớt từ dưới sông lên.

Không được, hắn không thể chịu tội như vậy được.

“Cô thật sự quá lợi hại, gần đây nhất đã hô mưa gọi gió…”

Hắn có ý định rời sự chú ý đi, nói lái sang chuyện khác, muốn để cho chuyện này qua đi.

Hắn đang làm ra tư thái cao hơn để tạo áp lực, nhưng Ninh Yên không để mình bị đẩy đi vòng vòng liền nói.

“Không có văn hóa thật sự rất đáng sợ, yêu quái mới hô mưa gọi gió, sau khi đất nước được xây dựng lại thì không được tin vào mê tín dị đoan nữa đâu.”

Cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khí thế toàn bộ dâng trào lên.

“Tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi từ bên trên, không quản xa ngàn dặm đi tới nông thôn, phấn đấu cùng anh chị em ở nông thôn xây dựng nhà cửa đẹp đẽ, chúng tôi không sợ khổ không sợ mệt, vì muốn xây dựng tổ quốc mạnh mẽ hơn mà tình nguyện trả giá lớn, vì để chấn hưng đất nước mà nỗ lực.”

Cô chỉ về phía Ngô Đức Hữu, vẻ mặt tức giận nói: “Mà ông, để nhiều người đến đây gây chuyện, rõ ràng là có bất mãn đối với chính sách hiện giờ, có bất mãn đối với lãnh đạo phía trên.”

Lại là chiêu thức quen thuộc, mang theo khí thế to lớn, cực kỳ có tính kích động quần chúng.

Mấy câu này dọa cho Ngô Đức Hữu đổ mồ hôi lạnh, quần áo sau lưng đều đã ướt đẫm: “Tôi không có, cô nói bậy.”

Ninh Yên dùng dáng vẻ hùng hổ dọa người chất vấn: “Ông không vừa mắt khi thấy chúng tôi xây dựng quốc gia tốt hơn sao, tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có cùng đất nước với chúng tôi sao?”

Tội danh này quá lớn, ánh mắt của mọi người khi nhìn vào Ngô Đức Hữu đều trở nên không đúng.

Càng nghe Ninh Yên nói chuyện càng cảm thấy Ngô Đức Hữu có vấn đề, là một phần tử xấu!

Bình Luận (0)
Comment