Mặt của Ngô Đức Hữu trở nên tái mét.
Hắn đã quen thói vu oan cho người khác, hô hào khẩu hiệu, nhưng tới lượt hắn một cái hắn liền á khẩu.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác bị người khác đổ tội là như thế nào, nghẹn khuất, bất lực, phẫn nộ.
Hắn lúng túng, sợ hãi nói: “Tôi chỉ tới vì đòi lại công đạo cho Ngân Đệ, là chuyện của hai đại đội, cô đừng vu oan lung tung.”
Nhưng lúc này đã muộn rồi, Ninh Yên đã khống chế được cục diện, nắm giữ dư luận và lòng người.
“Vừa rồi là ai nói muốn phá xưởng? Là ai?”
Các thôn dân phẫn nộ chỉ vào Ngô Đức Hữu nói: “Là ông ta, chính là ông ta.”
“Chính là cái thứ thiếu đạo đức này.”
Đôi mắt Ninh Yên hơi nheo lại, sức nóng đã đạt đến độ cần thiết rồi: “Nghe xem, đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết vậy, những bá tánh nghèo khổ chúng tôi liều sống liều chết mới xây dựng nên cái xưởng này, một lòng muốn cống hiến cho quốc gia, lại có một vài người có tâm địa đen tối liều mạng cản trở, thế này rốt cuộc là vì sao?”
Lời nói vừa dứt dư luận đã đạt tới độ sôi trào.
Cô không nói thẳng đáp án, nhưng có rất nhiều người lên tiếng.
Một thôn dân lớn tiếng hét: “Chắc chắn ông ta là quân bán nước! Nội ứng ngoại hợp với nước ngoài, bán đứng quốc gia và đồng bào của mình.”
Những người khác đều bị kích động cảm xúc, tức giận nhào qua đánh Ngô Hữu Đức.
Quân bán nước ai cũng có thể giết.
Không chỉ riêng thôn dân của đại đội Cần Phong bị kích động, mà người của đại đội Hồng Kỳ cũng trở nên kích động vô cùng, cùng quay ngược lại tức giận mắng Ngô Hữu Đức, nói bản thân mắt mù không nhìn đúng người.
Oa, khóe miệng Ninh Yên hơi cong lên, Ngô Hữu Đức xong đời rồi!
“Ông, không xứng làm đồng bào với chúng tôi!”
Máu trong người Ngô Đức Hữu chảy ngược, trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, thân thể từ từ ngã xuống.
Nhưng bạn bè người thân bên cạnh hắn đều tránh ra, để hắn tùy tiện ngã mạnh trên mặt đất, để hắn cứ thế ngất xỉu.
Bọn họ chỉ hận không thể thông báo với cả thế giới là không có một chút quan hệ gì với người này.
Cho dù có chung huyết thống cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ, tỏ rõ lập trường.
Ninh Xuân Hoa yên lặng nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn về phía Ninh Yên, trong mắt có thêm một tia kính sợ.
Chỉ cần nói cười, thuyền quân địch đều tan thành tro bụi.
Chỉ nói mấy câu liền làm cho tên thổ hoàng đế hoành hành mười mấy năm kia nằm trên mặt đất.
Cuối cùng Ngô Đức Hữu bị các thôn dân đưa đến đồn công an, mãnh liệt yêu cầu bắt giam hắn.
Những chuyện liên quan tất nhiên phải nghiêm khắc điều tra, không tra không biết, vừa tra một cái liền dọa người ta nhảy dựng lên, tên này được lắm, chuyện thiếu đạo đức hắn làm ra rất nhiều.
Hắn như hoàng đế một phương, một tay che trời.
Tường nghiêng mọi người đẩy, những người bị hại đứng ra tố cáo hắn, khiến hắn hoàn toàn không trở mình được nữa, phải nhận trừng phạt.
Đấy là những chuyện sau này.
Trước mắt chuyện xảy ra như vậy người của đại đội Hồng Kỳ đều thấy bất an, ngay cả rắm cũng không dám thả, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mơ ước lấy được xưởng? Nằm mơ.
Nhưng người Lý gia vẫn ở lại.
Cả nhà bọn họ đều là người vô lại, khóc lóc nháo sự có thủ đoạn gì đều lôi ra dùng.
Chẳng những không nhận sai mà còn yêu cầu người Ninh gia phải cho bọn họ một lời giải thích.
Ông Lý là người đứng đầu trong nhà, cầm đầu gây sự: “Không bồi thường cho chúng ta hài lòng, cả nhà chúng ta liền vào nhà các người ở, mỗi ngày ăn của mấy người uống của mấy người.”
Bà Lý kêu gào thảm thiết, không có chút sợ hãi nào: “Đúng vậy, để cho các ngươi nuôi cả đời.”
Bà Lý còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ngân Đệ nhà chúng tôi là con cả, cái gì của nhà họ Ninh cũng là của nó, chúng tôi ăn chút thứ tốt tại sao lại không được?”
Lý Tiểu Bảo là con trai độc nhất trong nhà còn quá đáng hơn, chảy nước miếng ròng ròng nói: “Hiện tại tôi phải ăn cơm trắng với thịt kho tàu, mau đi làm đi, làm một nồi to, tôi muốn ăn một lần thật đã.”
Bọn họ ăn ở nhà họ Ninh chắc rồi, lại ở lại nhà họ Ninh chắc rồi.