Người của Lý gia đều ngây ngẩn, hai mặt nhìn nhau.
Ninh Xuân Hoa rất cạn lời, vậy mà bọn họ lại quên?
“Cả nhà đều ngu xuẩn mà không tự biết được, vậy tôi nói cho mấy người biết đi, Lý gia mấy người sẽ bị ghi hận, sẽ bị xa lánh, sẽ trở thành con chó mọi người đòi đánh xuống nước, các ngươi không nhận được sự che chở của đại đội Hồng Kỳ, không cần tôi ra tay các ngươi đã tự chơi chết mình, trước hết nghĩ xem làm thế nào để bảo toàn bản thân đi.”
Sắc mặt của người Lý gia đều xấu đi, nhưng bọn họ không tin, mắng đối phương vài câu liền chạy về nhà.
Bọn họ tiến vào thôn đã bị người nhà Ngô Hữu Đức bắt lấy, hung hăng tẩn một trận.
Mắng bọn họ là đồ sao chổi, là mầm tai họa, là yêu tinh hại người.
Lý Ngân Đệ còn được chăm sóc đặc biệt hơn, nếu không phải cô chạy về thôn cầu cứu thì cũng sẽ không nháo thành như bây giờ.
Cô cực kỳ tủi thân, cô là trong sạch nhất, vô tội nhất.
Mọi người cười khẩy nói: “Loại phụ nữ giống như cô nhà mẹ chồng nhà mẹ đẻ gì đều làm hại hết, nên tròng lồng heo.”
“Ly hôn sao? Ly hôn hay lắm, ai dám lấy thứ tai họa giống như cô, chỉ biết hại người.”
Lý Ngân Đệ khóc lóc cầu xin người nhà giúp đỡ, nhưng người Lý gia ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Một đứa con gái mà thôi, chỉ là công cụ dùng tốt nhất ở trong tay bọn họ.
Con trai mới là bảo bối truyền hương hỏa.
Cuộc sống hàng ngày của Lý gia không tốt lắm, Lý Ngân Đệ cảm thấy sống một ngày như một năm vậy, mỗi ngày đều cực kỳ gian nan.
Ninh Xuân Hoa đều biết rất rõ mọi chuyện, nhưng không đồng tình một chút nào.
Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm hành vi của mình.
Ninh Yên tò mò hỏi: “Bác cả, bác thật sự dám xuống tay sao?”
Ninh Xuân Hoa cười khổ một tiếng: “Cháu nói xem?”
Tròng mắt Ninh Yên chuyển động: “Sẽ không, vì loại người này bồi thường cả đời cũng không đáng.”
Nhiều lắm là hù doạ một chút thôi, đánh gãy tay gãy chân thì có khả năng, nhưng giết người tuyệt đối không thể.
Ninh Xuân Hoa là người có điểm mấu chốt.
Người Lý gia quá coi trọng Lý Tiểu Bảo, ngay cả đánh cược cũng không dám đánh cược, vì thế mới để cho Ninh Xuân Hoa đánh cược thành công.
Ninh Xuân Hoa nhẹ thở ra một hơi.
“Nếu Anh Kiệt có được một nửa sự thông minh của cháu thì tốt rồi, không, một phần năm là được.”
Ninh Anh Kiệt sau khi ly hôn thì tinh thần không phấn chấn, làm cái gì cũng uể oải ỉu xìu, lúc lái xe còn xém chút xảy ra chuyện, khiến cho hắn tức điên lên.
Ninh Yên chỉ cười không nói gì, đạo lý người thân đáng tin hơn người lạ cô hiểu.
Đừng nhìn ngoài miệng Ninh Xuân Hoa cứ luôn mắng con trai, nhưng để người khác mắng hắn thử xem?
“Mẹ nó giúp hắn xem mắt đi, thành thân sớm một chút thì tốt.”
Ninh Yên nhấp nhấp miệng, không phát biểu ý kiến gì chỉ cười tủm tỉm đẩy cửa phòng ra.
“Bác cả, bác nhìn xem này.”
Bên trong góc có mấy cái chậu, có thực vật xanh um tươi tốt, hai cây dưa chuột ra quả lớn chồng chất.
Đôi mắt Ninh Xuân Hoa sáng lên, dưa chuột tươi mới mọng nước này: “Dưa chuột này tại sao lại nhỏ như thế?”
Ninh Yên giải thích: “Đây là dưa chuột mini, có thể trồng ở trong chậu, nhưng hương vị không tồi.”
“Bác xem, đây là cà chua mini, đây là hành lá, đây là rau chân vịt mini.”
Chủng loại không nhiều lắm, là do Ninh Yên đã chọn lựa kỹ càng, xử lý tốt.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn làm cho Ninh Xuân Hoa cảm thấy kinh sợ, cô thật sự có năng lực, một cái lại tiếp theo một cái bất ngờ.
“Đây là nguyên lý gì?”
Ninh Yên thuận miệng giải thích: “Trong phòng độ ấm cao, hạt giống là loại tốt, không giống như trước đây.”
Ninh Xuân Hoa nghe ra được điểm mấu chốt là hạt giống, đúng không?
“Cháu lấy từ đâu ra?”
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Lúc trước ở thành phố lấy được, bác xem cái này đều là hạt giống.”
Bên trên mỗi túi có nhãn dán, cải thảo, củ cải, cải thìa, mướp hương, cà tím, khổ qua, rau xà lách các loại, cái gì cũng có.
Cô đem hạt giống ở trong không gian dời đi ra ngoài một chút cũng đã đủ cho cô phát huy.
“Thật quá tốt rồi.” Ninh Xuân Hoa nhìn cô như nhìn thấy thần tài đến vậy.