“Ba, ba đừng xúc động, con ly hôn, con ly hôn mà.”
So với việc lưỡng bại câu thương, không bằng sớm ngăn cản trước tổn hại.
Lý Ngân Đệ ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc trống rỗng.
Chỉ nghe thấy tiếng Lý Tiểu Bảo đau khổ rên lên: “Chị, chị mau ly hôn đi, chẳng lẽ chị muốn trơ mắt nhìn thấy em chết sao? Chị có còn là con gái Lý gia hay không?”
Ông Lý không chút do dự lựa chọn cháu trai bảo bối nói.
“Ngân Đệ, Tiểu Bảo là gốc rễ nhà họ Lý, là chỗ dựa về sau của con, nó tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì, không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Ly hôn đi!”
Ba Lý chỉ có một đứa con trai, đặt ở trong lòng bàn tay còn sợ quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, tuy rằng là con trai nhà nông nhưng từ nhỏ đến lớn hắn chỉ cần duỗi tay có đồ mặc há mồm có cơm ăn, cả nhà không có gì ăn cũng phải cung phụng cho hắn ăn sung mặc sướng.
“Ngân Đệ, sau khi ly hôn ba tìm cho con một nhà tốt hơn, Tiểu Bảo là chỗ dựa của con, con sẽ càng ngày càng sung sướng.”
Mẹ Lý đau lòng nước mắt chảy ròng ròng: “Ngân Đệ, coi như mẹ cầu xin con, cứu Tiểu Bảo đi.”
Lý Ngân Đệ nhìn người em trai đang bị bắt lại, lại nhìn về người nhà đang đau lòng muốn chết, ngực quay cuồng: “Được, ly hôn.”
Vừa nãy còn sống chết không chịu ly hôn, nhà mẹ đẻ vừa khuyên bảo một cái cô liền lập tức đồng ý.
Có thể thấy được nhà mẹ đẻ đối với cô ta quan trọng đến mức nào.
Trong lòng Ninh Anh Kiệt chết lạnh, ha ha, hắn đã sớm biết được cô là loại người này, vì sao lại còn thất vọng như vậy?
Cứ như vậy toàn bộ hành trình Ninh Xuân Hoa đều túm lấy Lý Tiểu Bảo, Ninh Anh Kiệt đi lên trên trấn một chuyến với Lý Ngân Đệ, xin giấy chứng minh ly hôn trở về.
Lúc này Ninh Xuân Hoa mới thả Lý Tiểu Bảo ra, người của Lý gia lập tức giận đùng đùng mắng ông, nhưng có ích lợi gì nữa?
Đây là đại đội Cần Phong, là địa bàn của Ninh Xuân Hoa.
Ông ra lệnh một tiếng liền đuổi người Lý gia ra khỏi đại đội, ra lệnh cưỡng chế cả đời này đều không cho bước vào đại đội Cần Phong một bước.
Mẹ Lý di chuyển tròng mắt, lôi kéo Lý Ngân Đệ đang thất hồn lạc phách đi, nhỏ giọng nói thầm: “Con đi dây dưa với Anh Kiệt, chết sống muốn cùng hắn ở bên nhau, đàn ông ấy mà, vừa khóc lóc vừa cầu xin một cái là tốt thôi.”
Hai mắt Lý Ngân Đệ sáng rực lên, có một tia sức sống: “Có thể được sao?”
Trong lòng mẹ Lý tràn đầy oán hận, vậy mà dám đụng vào miếng thịt đầu tim của bà, đáng giận.
“Sao lại không được? Con cũng quá thật thà rồi, con phải để bụng thêm chút, phải gắt gao bám lấy tim của Ninh Anh Kiệt, để nó một lòng với con, cho hai lão già kia tức chết. Ninh Xuân Hoa dám làm như vậy đối với chúng ta, chúng ta phải khiến cho ông ta thê ly tử tán, chết không có chỗ chôn…”
“Cái này…” Lý Ngân Đệ có chút chần chờ.
Mẹ Lý trừng mắt hung dữ nhìn cô một cái: “Con ngẫm lại mà xem nhà của chúng ta chịu nhục nhã, ngẫm lại xem em trai con phải chịu khổ, con nếu vẫn muốn là con gái của Lý gia thì thề cho mẹ, chỉnh chết người nhà họ Ninh.”
Lý Ngân Đệ bị ép ly hôn, trong lòng cũng có oán hận.
Cô không hận người nhà mẹ đẻ, chỉ hận người của nhà chồng, mỗi một người đều đang bức bách cô: “Được, con thề.”
Cô muốn người nhà họ Ninh phải hối hận!
Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Đứng lại.”
Là Ninh Xuân Hoa.
Người của nhà họ Lý tưởng ông hối hận, lập tức trở nên kiêu ngạo: “Làm sao? Hối hận sao? Quỳ xuống cầu xin chúng tôi đi.”
Nếu Ninh Xuân Hoa đã giám làm tất nhiên là đã nghĩ xong hậu quả.
Người của nhà họ Lý muốn trả thù sao? Có thể, vậy cũng cần phải có cái năng lực đó đã.
“Nếu để tôi nhìn thấy người của Lý gia mấy người xuất hiện ở bên cạnh người Ninh gia chúng tôi, ta liền xử lý chết Lý Tiểu Bảo, trừ khi cả đời này hắn không ra khỏi cửa, tin hay không tùy các ngươi.”
Người của nhà họ Lý vừa giận vừa sợ: “Đại đội Hồng Kỳ của chúng tôi cũng không phải là dễ bắt nạt, ông vào còn không được, uy hiếp cái rắm.”
Ninh Xuân Hoa cười ha hả, rất lương thiện nhắc nhở bọn họ: “Đại đội trưởng của các người vào tù như thế nào? Là cầm đầu xử lý chuyện thay cho các ngươi mới xảy ra chuyện, bạn bè thân thích của đại đội trưởng sẽ đối xử với các ngươi như thế nào?”