“Câm miệng.” Ninh Xuân Hoa là người đầu tiên không đồng ý.
Ở trong mắt ông, Ninh Yên chính là Thần Tài, là phúc tinh của toàn bộ đại đội, là người dẫn đường dắt bọn họ đi về cuộc sống khá giả phía trước.
Trương Thục Phương cũng không vui nói: “Trước tiên cô nhìn xem bản thân là thứ gì đi, dựa vào cô mà cũng xứng so sánh cùng Tiểu Yên sao?”
Ninh Anh Liên cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn khi người khác dẫm lên Ninh Yên: “Có một số người quá coi trọng chuyện mà mình làm được, thật ra ấy à, ai cũng không thấy được cô đã làm ra được chuyện gì.”
Ninh Anh Dũng không nói nặng, nhưng cũng đứng ra thể hiện lập trường: “Đúng vậy.”
Lúc này cả nhà đều đứng ở bên phía Ninh Yên.
Lý Ngân Đệ tức đến phát khóc: “Anh Kiệt, anh thấy được chưa, nhà của anh quá đáng đến mức nào, ngày thường bọn họ đối với em chính là thái độ đó.”
“Nhà của anh?” Trong lòng Ninh Anh Kiệt lạnh hơn: “Từ trước đến nay em không xem chúng ta là người một nhà, cũng đúng, người nhà của em chỉ có người nhà mẹ đẻ, chỉ có em trai bảo bối của em.”
“Không phải như vậy, Anh Kiệt, trong lòng của em chỉ có anh…” Lý Ngân Đệ dính sát vào đưa đẩy, một chiêu này đối với Ninh Anh Kiệt là có tác dụng nhất.
Ninh Xuân Hoa chau mày, xảy ra chuyện thế này không rời là không được.
Ông không có cách nào đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho các thôn dân.
Ông cũng không muốn một cô con dâu vừa hư lại vừa ngu xuẩn như vậy nữa, ngày tháng sau này còn dài lắm, mỗi ngày đều gây sự như vậy là không được.
“Được rồi, nhanh đi ly hôn đi.”
Người của Lý gia thật sự không vui, bọn họ vất vả lắm mới leo lên bám được cuộc hôn nhân này, còn chưa có hút đủ máu đâ.
“Sao các người có thể làm như vậy? người xưa nói thà hủy đi một tòa miếu cũng không thể hủy đi một mối nhân duyên, các người làm vậy là thiếu đạo đức, không ly hôn, tuyệt đối không ly hôn, chết cũng không thể ly hôn.”
Cảm xúc của Lý Ngân Đệ còn kích động hơn, nổi điên thét lên chói tai: “Anh Kiệt, anh thật sự muốn bức tử mẹ con em sao? Aa.”
Trong lòng Ninh Xuân Hoa quyết tâm, hít sâu một hơi, đột nhiên tiến lên túm lấy Lý Tiểu Bảo lại bóp chặt lấy cổ hắn.
“Không ly hôn đúng không? Được, tôi liền bóp chết nó.”
Lý Tiểu Bảo là bảo bối được yêu thương nhất trong nhà, tất cả mọi người đều xót hắn yêu thương hắn, hắn được nuông chiều từ bé nên lập tức bị dọa khóc kêu cha gọi mẹ.
“Ông ơi bà ơi, ba mẹ ơi mau cứu con.”
Mọi người đều bị biến cố tới bất ngờ dọa cho ngây người, Ninh Yên nhướng mày, không nghĩ tới bác cả còn có thủ đoạn chớp nhoáng như vậy.
Nhược điểm này nắm bắt rất chuẩn, lợi hại.
Không phá được thì không xây được.
Người nhà họ Lý tức phát điên, lập tức ồn ào tiến lên giải cứu Lý Tiểu Bảo: “Ông mau thả con trai tôi ra, mau lên.”
“Tôi liều mạng với ông.”
“Tất cả đừng nhúc nhích, đứng im đi, không nghe lời đúng không? Tôi đánh nó.”
Mặt của Ninh Xuân Hoa lạnh lùng, đánh hai bạt tay lên mặt Lý Tiểu Bảo, mặt Lý Tiểu Bảo lập tức sưng lên, khóc đến tê tâm liệt phế.
Người nhà họ Lý đau đứt ruột gan, trong mắt toàn là hận ý.
Nhưng không ai dám tiến lên nữa.
“Không được khóc, khóc nữa thì bóp chết mày, muốn mạng thì đi cầu xin chị mày ly hôn đi.”
Lý Tiểu Bảo là người ích kỷ, cả nhà đều phải phục vụ cho hắn, tất cả đều phải cung phụng hắn: “Chị, cầu xin chị, cứu mạng em đi, em không muốn chết.”
Lý Ngân Đệ đau lòng từng cơn, lại tức giận: “Ba, đây là ba đang phạm pháp, mau thả em trai con ra.”
“Tôi vui, tôi liều mạng đi ngồi tù cũng phải bóp chết nó.” Ninh Xuân Hoa một khi đã quyết nhẫn tâm sẽ không bỏ dở nửa chừng.
“Đến lúc đó, để tôi xem hai người còn có thể tiếp tục sống yên ổn nữa không?”
Sao có thể? Một chết một vào tù, hai nhà sẽ kết mối thù không chết không thôi, cho dù có tình cảm thâm hậu thì cũng phải đi đến điểm cuối.
Ông ấy làm vậy là muốn dù phải trả bất cứ giá nào, tình nguyện để con trai hận mình cũng muốn con trai chặt đứt được phần nghiệt duyên này.
Mọi người trợn mắt há mồm, Ninh Anh Kiệt càng kinh hãi hơn, chuyện hôn nhân của hắn đã bức người nhà đi đến loại tình trạng này rồi sao?