Nên đi về nơi nào đây?
Hai mắt Lý Ngân Đệ đẫm nước mắt mê mang nhìn vào Anh Kiệt, vô cùng bất lực, vô cùng đáng thương.
Ninh Anh Kiệt nhìn thấy cô đáng thương như vậy tim như bị dao cứa.
Tiếng răng rắc vang lên, phá tan bầu không khí ngưng trọng bi lụy.
Không biết Ninh Yên lấy ở đâu ra một quả dưa chuột, gặm răng rắc.
Ninh Xuân Hoa ngây ngẩn cả người, nhìn thức ăn ở trong tay cô: “Tiểu Yên, bây giờ lấy đâu ra dưa chuột?”
Thời tiết này hình như không đúng, mùa đông đều trồng không được rau dưa trái cây gì mà.
Ninh Yên gặm ngon lành đáp: “Cháu trồng.”
Cô là người thích ăn như vậy, đã sớm muốn phải trồng chút trái cây, vì vậy lựa chọn ở trong không gian của hệ thống, chọn ra dưa chuột.
Vừa có thể làm trái cây, vừa có thể làm món ăn, hoàn mỹ, mỗi ngày gặm một trái thật sảng khoái.
Ninh Xuân Hoa là người có kiến thức, lập tức thấy được giá trị của việc này: “Trồng ở chỗ nào? Trồng như thế nào? Còn có không? Bác có thể đi xem qua không?”
Hỏi liên tục một lèo làm cho Ninh Yên hơi mỉm cười: “Đây là rau trái mùa, cháu thí nghiệm thành công trồng ra, bác cả, hẳn là bác hiểu được ý nghĩa của chuyện này ha.”
Ninh Xuân Hoa ra sức gật đầu, hưng phấn sáng mắt lên, cái gì mà chuyện phá nhà, cái gì mà con trai đang sốt ruột đều bị vứt ra sau đầu.
Cái này mang ý nghĩa là kiếm được tiền to!
“Cho bác nếm thử.”
Ninh Yên bẻ nửa trái dưa chuột đưa cho ông, Ninh Xuân Hoa cắn một miếng lập tức gật gật đầu, tuy rằng vị không ngon bằng dưa đúng vụ, nhưng cũng không tệ.
Mấy ngày mùa đông này chỉ ăn cải trắng, dưa chua, khoai tây mấy loại đã sớm chán ngấy, cái này vừa đưa ra thị trưởng khẳng định cháy hàng.
“Có bao nhiêu thế?”
Ninh Yên dùng để làm thí nghiệm đáp: “cháu mới trồng hai cây, chỉ là…”
Năm nay không còn kịp rồi.
Cô còn chưa nói hết lời, một tiếng ho khan vang lên ngắt lời cô.
“Khụ khụ.”
Là Lý Ngân Đệ, hốc mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt đầy mặt: “Ninh Yên, đây là lúc cô còn có thể nuốt nổi đồ ăn sao? Rõ ràng tôi đối xử với cô tốt như vậy.”
Cô không nhắc đến Ninh Yên còn tốt, nhắc đến liền xong đời rồi.
Ninh Yên không thích xen vào chuyện của nhà người khác, nhưng nếu người ta đã chỉ mặt điểm tên, cô liền ha hả cười: “Cô tốt với tôi cái gì? Cho tôi ăn viên kẹo nào chưa? Hay là cho tôi ăn một hạt gạo nào chưa? Tôi ăn cơm của họ hàng nhà tôi, không có quan hệ gì với cô cả.”
Lại nói cô cũng không phải ăn mà không trả lại.
“Cho dù là tận thế, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Đừng nói cô gây sự ly hôn, cho dù có chết thì có mấy người vì cô mà không ăn không uống đi tìm cái chết với cô? Cha mẹ cô sao? Hay em cô? Hay ông bà của cô? Ha ha, có khả năng sao?”
Lý Ngân Đệ sợ đến ngây người, sao cô ta lại dám nói như thế chứ?
“Cô đang trù ẻo tôi! Anh Kiệt, anh xem đi.”
Ninh Yên tặng cho bọn họ một cái trợn mắt: “Xem cái rắm, một người yêu đương mù quáng, một người nâng đỡ em trai đến chết, không ốm mà rên, mấy người là đang ăn no rửng mỡ, trên đời này không biết có bao nhiêu người vì để lấp đầy bụng mà liều mạng làm việc, vì để sống sót mà bỏ ra tất cả, vậy mà mấy người còn có thời gian lăn lộn làm mấy trò mèo này.”
Cô thật sự thấy chướng mắt đôi này.
Ninh Anh Kiệt xấu hổ đỏ mặt khó nhọc nói: “Tiểu Yên.”
Từ trước đến nay hắn đều nhìn Ninh Yên bằng con mắt khác, thậm chí còn có chút sùng bái, lời nói của cô rất có trọng lượng.
Ninh Yên nhìn chằm chằm vào hắn lắc đầu: “Tầm nhìn quá hẹp, nên dứt không dứt, tất phải chịu trận.”
Ngực Ninh Anh Kiệt như bị đâm mạnh một kích, sắc mặt trắng bệch, lời này của cô quá nặng.
Nhưng cẩn thận nhớ lại trước nay cô lại chưa từng nói sai bao giờ.
Người đang ở trong mê cung mãi mãi không thể tỉnh táo như người ngoài cuộc.
Hắn nhắm mắt nói: “Ly hôn, phải ly hôn.”
Lý Ngân Đệ tức đến hét lên: “Dựa vào vài câu nói không thể hiểu được lại nhất định phải ly hôn với em sao? Em mới là người thân nhất với anh, Ninh Yên tính là thứ gì chứ?”