“Thức thời một chút thì ly hôn đi, những sính lễ trước đây cũng không cần trả, ông đem người về là được, nếu không…”
Ông Lý vẫn luôn cho rằng người nhà họ Ninh tính tình hiền lành, Ninh Xuân Hoa lại càng nhu nhược, ngay cả con trai cũng không quản được, vừa nói muốn báo cáo cho con hắn ngồi tù hắn lập tức đồng ý cho kết hôn.
“Nếu không thì sao? Nếu ông dám làm xằng làm bậy tôi liền đi báo cáo ông.”
Lần này Ninh Xuân Hoa không cố kỵ gì nữa, lần trước là đụng trúng nhược điểm, lần này lại không có.
“Báo cáo đi, đừng quên kết cục của đại đội trưởng các người, tôi cũng không ngại đưa Lý Tiểu Bảo đi vào giam mấy năm đâu.”
Lý Tiểu Bảo chính là thứ tốt để uy hiếp người nhà họ Lý, ông không cần đối phó những người khác, chỉ cần niết Lý Tiểu Bảo ở trong lòng bàn tay là được.
Bà Lý phẫn nộ hét lên chói tai: “Ông điên rồi sao? Chúng ta là thông gia.”
Trương Thục Phương đã nhẫn nhịn tới cực hạn nói: “Thông gia chó má gì, các người là cái thứ gì trong lòng không hiểu rõ sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, người Lý gia mờ mịt.
Lý Ngân Đệ bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Anh Kiệt, khóc lóc thảm thiết: “Anh Kiệt, em sai rồi, em sửa, em đồng ý với anh nhất định sẽ sửa, hãy nể mặt của con trai tạm tha cho em một lần đi.”
Cô ở được trong Ninh gia, không phải dựa vào việc lấy lòng ba mẹ chồng hay cô chú em của chồng, mà là dựa vào việc giữ chặt lấy tim chồng của mình.
Cô biết rất rõ, chỉ có chồng mới có thể che chở cho cô.
Ninh Anh Kiệt lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Em sẽ không sửa.”
Lời này đã hứa vô số lần, nhưng có tác dụng sao?
Lý Ngân Đệ khóc khàn cả giọng: “Huy Nhi ngoan như vậy, anh nhẫn tâm để nó không có mẹ sao?”
Trương Thục Phương không chịu nổi cách làm này của cô ta, quát: “Tôi lập tức cưới thêm một cô con dâu vào cửa, Huy Nhi rất nhanh sẽ có mẹ mới.”
Cả người Lý Ngân Đệ run lên, cô còn chưa rời đi bọn họ đã nghĩ xong chuyện cưới con dâu mới sao? Tìm mẹ kế cho con của cô?
Không được, cô sẽ không để con trai của mình gọi người khác là mẹ, càng không thể để cho Ninh Anh Kiệt ở cùng với cô gái khác.
Tim cô ta hẫng một nhịp: “Anh Kiệt, anh một hai phải ly hôn em liền chết cho anh xem.”
Cô điên cuồng đập đầu vào tường, dọa Ninh Anh Kiệt trắng bệch cả mặt: “Không cần.”
Nhìn thấy cô sắp đâm đến vỡ đầu chảy máu, người nhà họ Ninh cũng nóng nảy, bọn họ cũng không muốn bức tử người.
Bỗng nhiên có một cái ghế dài chắn ngang qua, ngáng dưới chân Lý Ngân Đệ, cô ta ngã thật mạnh trên mặt đất.
Là Ninh Yên, cô dùng thần sắc nhàn nhạt nhìn Lý Ngân Đệ.
Đầu Lý Ngân Đệ bị thương chảy đầu máu.
Ninh Anh Kiệt nhào qua bế cô ta lên, hốc mắt đỏ ửng: “Anh đưa em đi trạm y tế.”
Lý Ngân Đệ ôm chặt lấy hắn, đau khổ cầu xin: “Em không đi, Anh Kiệt, cầu xin anh, chúng ta đừng ly hôn.”
Ninh Anh Kiệt mềm lòng há miệng thở dốc, thanh âm của Ninh Xuân Hoa vang lên: “Anh Kiệt, con suy xét cho kỹ, chuyện này không chỉ là chuyện đời tư của con, còn liên quan đến toàn bộ đại đội Cần Phong.”
Về chuyện hôm nay Lý Ngân Đệ gây sự, đại đội Cần Phong đã không thể giữ lại cô.
Cô đưa người của đại đội Hồng Kỳ đến uy hiếp tạo áp lực, đây là có ý gì?
Nói trắng ra trong mắt cô ta không hề có đại đội Cần Phong, còn muốn ở lại trong đại đội Cần Phong sao?
Sao có thể được? món nợ này đại đội Cần Phong sẽ không quên.
“Nếu con không muốn ly hôn, vậy đưa theo cô ta rời khỏi đại đội Cần Phong đi, vĩnh viễn không cần trở lại, ba coi như không có đứa con trai là con.”
Câu nói này như một chậu nước lạnh dội xuống, Ninh Anh Kiệt đau khổ nhắm mắt lại, đây là gốc rễ của hắn, là nhà hắn, sao hắn có thể bỏ mặc rời đi?
Lý Ngân Đệ ôm chặt lấy hắn, phảng phất như người chết đuối vớ được cọc vậy: “Anh Kiệt, không có anh em thật sự sẽ chết, con cũng sẽ chết, so với việc để con trai ở trong tay mẹ kế, không bằng để em mang theo nó cùng chết.”
Một bên là con trai cùng vợ, một bên là cha mẹ người nhà, Ninh Anh Kiệt ở trong thế khó xử, cảm giác như trái tim bị cắt thành hai.