Sáng sớm hôm sau, Ninh Yên đã xuất hiện ở cửa xưởng, một chiếc xe tải lớn đã chờ ở đó.
Cô liếc mắt một cái nhìn thấy Ninh Anh Kiệt ngồi ở trên ghế lái: “Anh họ, chào buổi sáng, đã ăn sáng chưa?”
Xưởng đậu hũ và đội vận chuyển đã ký hợp đồng, thuê một chiếc xe tải đưa hàng hóa, phụ trách lái xe chính là Ninh Anh Kiệt.
Ninh Anh Kiệt hướng về phía cô phất phất tay: “Ăn rồi, em đi vào ăn đi.”
Bữa sáng Ninh Yên đều ăn ở xưởng đậu hũ, phụ trách khống chế chất lượng, không ăn làm sao biết được?
Cô còn chưa đi vào Ninh Xuân Hoa cùng bí thư chi bộ thôn đã một trước một sau đi ra ngoài.
“Tiểu Yên, mang cho cháu sữa đậu nành cùng bánh bao đậu hũ rồi, lên xe ăn đi, cuộc hẹn lúc một giờ chiều, thời gian đi đường gấp gáp.”
Ninh Yên không có gì dị nghị, bò lên phía trước xe ngồi vào ngay ngắn, mà Ninh Xuân Hoa cùng bí thư chi bộ thôn ngồi ở phía sau chỗ để hàng hóa.
Ninh Anh Kiệt khởi động xe, lái rất vững vàng, dọc trên đường đi đều trầm mặc.
Sau khi ly hôn cả người hắn trở nên trầm mặc hơn nhiều, cũng tiều tụy đi vài phần.
Ninh Yên uống một ngụm sữa đậu nành lại ăn một miếng bánh bao, ăn say sưa.
Bánh bao đậu hủ da mặt xốp mềm, nhân vừa nhiều vừa ngon, đây là sản phẩm mới, còn trong thử nghiệm, chưa chính thức đưa ra thị trường.
Ninh Anh Kiệt bỗng nhiên nhìn cô một cái hỏi: “Bánh bao này ăn ngon đến vậy sao?”
Bánh bao đậu hủ là do Ninh Yên kiến nghị làm ra, cô vô cùng thích ăn: “Ừm, ăn cực kỳ ngon.”
Lại là một hồi trầm mặc, Ninh Yên đã ăn xong xoa xoa miệng, dựa vào cửa sổ xe ngáp một cái.
Tối hôm qua ngủ muộn quá, tinh thần buổi sáng không được tốt lắm.
Cô nhắm mắt lại ngủ bù, lúc mơ màng sắp ngủ bên tai lại truyền đến âm thanh của Ninh Anh Kiệt: “Tiểu Yên, có phải em khinh thường anh lắm không?”
Ninh Yên mờ mịt mở mắt ra: “Ý gì thế?”
Ninh Anh Kiệt khẽ cau mày: “Ba của anh mắng anh do dự không quyết đoán, em nói anh là yêu đương não tàn, không thích nói chuyện với anh, ánh mắt những người khác nhìn anh… giống như là nhìn một kẻ thất bại vậy.”
Hiển nhiên là hắn bị hãm ở trong đó còn chưa thoát ra được.
Tới rồi, thế này là không ngủ được rồi, Ninh Yên lau mặt một cái nói: “Anh họ à, đạo lý yêu càng sâu đánh càng đau chắc anh hiểu rõ chứ? Bác cả ký thác kỳ vọng lên anh rất cao, còn về ánh mắt của người khác, có cái gì đáng để ý?”
“Trương sư phụ ở đơn vị của anh nói chuyện vô cùng khó nghe.” Ninh Anh Kiệt cười khổ một tiếng, không muốn nhớ lại những lời nói chanh chua ấy: “Ly hôn giống như là phạm phải tội tày trời vậy, em nói xem anh quay về xưởng làm việc thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Ninh Yên nhấp nhấp môi, thời đại này ly hôn quả thật là chuyện tày trời, áp lực dư luận quá lớn, nhưng nên ly hôn thì vẫn phải ly hôn.
“Gặp phải chuyện gì đó bỏ chạy tránh đi, đó là đào binh, chạy thoát một lần lại có lần thứ hai, đó mới thật sự là kẻ thất bại.”
Trong lòng Ninh Anh Kiệt chấn động: “Em làm thế nào mà có thể dũng cảm tiến tới?”
Cô là cô gái thông minh nhất, dũng cảm nhất, kiên cường nhất mà hắn từng gặp qua.
Ninh Yên nhàn nhạt nói: “Lui tất phải chết, không muốn chết thì phải đi về phía trước, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lui tất phải chết sao? Nội tâm Ninh Anh Kiệt chịu một cơn chấn động thật lớn: “Khó khăn đến như vậy sao?”
Ninh Yên cảm thấy hắn đang trải sự qua yên bình thuận lợi, không phải trải qua sụp đổ: “Anh họ, thật ra em rất hâm mộ anh, anh có tương lai đầy hứa hẹn có thể che mưa chắn gió cho ba, toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ, có em trai em gái kính yêu, có con trai đáng yêu.”
“Mà em, không chỉ cần phải nỗ lực tồn tại, còn phải vì người khác mà tạo nên một vùng trời, còn phải…” thanh âm của cô thấp xuống: “Liều mạng cứu người.”
Cô còn phải cứu Ninh Hãn Hải ra, tuy rằng hiện tại vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào.
Ninh Anh Kiệt không nghe được rõ hỏi lại: “Cái gì?”
Ninh Yên cười ha ha lên, bất động thanh sắc nói sang chuyện khác.
“Ông Trương mắng anh, anh liền mắng lại con của ông ta đi, con của ông ta so với anh còn kém hơn nhiều.”