Ninh Anh Kiệt:…
“Đây là em đang khen anh hay là đang mắng anh đây?”
“Ha ha ha.” Ninh Yên cười cong cong mi mắt: “Con người lão Trương này nhược điểm quá rõ ràng, anh bắt vào nhược điểm của ông ta là có thể hòa nhau một ván…”
Cả một đường trò chuyện, tâm tình Ninh Anh Kiệt rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn, Tiểu Yên nói rất đúng, không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Trời cũng không sụp xuống được.
Sau khi tới trước cửa huyện thành Cung Tiêu Xã, một phần ba hàng hóa được dọn xuống, giám đốc Thiệu kiểm kê lại hàng hóa một lần.
Thấy số lượng không có vấn đề gì hắn liền chỉ huy công nhân mang đồ đi vào.
Giám đốc Thiệu khá hài lòng với việc đại đội Cần Phòng đưa hàng hóa tới, quá tiện lợi.
Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Ninh Yên, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Đồng chí tiểu Ninh, hôm nay sao cô lại đi đến đây thế? Khách quý ít đến nha, vào đây ngồi.”
Ninh Yên tủm tỉm cười uyển chuyển từ chối: “Tôi còn có việc, lần sau ha.”
Bởi vì huyện thành là đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến chỗ của bộ đội, mỗi ngày xưởng đều phải đưa hàng hóa, đơn giản đi theo dọc đường này cũng thuận tiện đưa hàng đi.
Phục vụ giao hàng tận nhà thế này xem như là xưởng đậu hủ sáng chế đầu tiên, đều nhận được sự khen ngợi của mọi người.
Cho dù đối thủ có cạnh tranh, nhưng dựa vào thái độ phục vụ này cũng không cướp đi được công việc của họ.
“Chỗ của tôi mới nhập một lô sữa bột với sữa mạch nha, cô muốn không?”
“Muốn muốn.” đôi mắt Ninh Yên sáng lên, một hơi mua hết bốn thùng sữa bột, bốn thùng sữa mạch nha.
Ninh Anh Kiệt sợ đến ngây người: “Tiểu Yên, em mua nhiều như vậy là gì?”
“Thân thể cả nhà em đều không tốt, cần phải bồi bổ.” Ninh Yên tính toán để cả nhà mỗi ngày uống một ly, thân thể mẹ cô không tốt lắm, ba em trai em gái đều đang ở tuổi ăn tuổi lớn, mà cô, quá phí não, càng cần phải bổ sung dinh dưỡng.
Cô muốn đi đến nông trường Hồng Quang thăm người thân cũng muốn cho ba hai thùng bồi bổ thân thể.
Tính như vậy ra thì căn bản là không đủ uống.
Nghĩ đến cảnh phải xa nhà, cô hỏi: “Trong người tôi còn phiếu sắp hết hạn, muốn tiêu hết."
Hiện tại cô có rất nhiều các loại phiếu, trong người có tiền, hoàn toàn buông thả.
“Vậy được, tự cô chọn đi.”
Mấy người Ninh Anh Kiệt chờ cô ở bên ngoài, Ninh Yên đi vào trong mua hàng, nhìn thấy hộp bánh quy, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Cô mua một hộp bánh quy, hai cân bánh hạnh đào, một bao kẹo đậu phộng, còn mua thêm mấy đôi giày giải phóng, một cái bình thủy.
Những thứ này cô đều tính sẽ đi đưa cho Ninh Hãn Hải.
Cô lấy đồ tận hứng, lúc này mới chậm rãi lựa chọn lại.
Đi đến một nửa, cô lại gặp mặt người cũ, lập tức ngây ngẩn cả người.
Đối phương cũng ngây ngẩn, khô khốc nói một câu.
“Ninh Yên, trùng hợp như vậy, cô tới đây mua đồ sao?”
Ninh Yên trầm mặc, đúng là không thể nhắc đến người khác, vừa nhắc là sẽ xuất hiện.
“Lão trương, sao ông lại chạy đến Cung Tiêu Xã huyện thành mua đồ thế này? Không phải Cung Tiêu Xã ở xã gần hơn nhiều sao?”
Lão Trương cùng Ninh Yên đã gây chuyện với nhau nên không vui sướng gì, nhưng đội vận chuyển có xe gì khó sửa vẫn phải tìm đến Ninh Yên.
Địa vị của Ninh Yên ở đội vận chuyển cực kỳ đặc biệt, tuy rằng không phải là công nhân chính thức nhưng nhóm lãnh đạo cũng phải đến nịnh cô.
Lão Trương ghen tỵ với cô, lại không có cách nào bật lại cô.
Ninh Yên cũng không có yêu cầu gì đối với đội vận chuyển, ngược lại là đội vận chuyển cần đến cô.
Lúc này ông Trương hít sâu một hơi, lộ ra một tia đắc thắng: “Tôi tới mua đồ kết hôn cần dùng tới.”
Tâm tình Ninh Yên rất phức tạp, cực lực làm như không thấy cô gái đi bên cạnh người hắn: “Tôi không có nhớ lầm thì vợ của ông tháng trước mới bệnh qua đời thì phải?”
Bây giờ mới một tháng liền cưới vợ mới? Đúng là đàn ông.
Lão Trương tỏ vẻ đúng tình hợp lý nói: “Trong nhà không có phụ nữ sao mà được? công việc của tôi vất vả như vậy, đương nhiên phải tìm một người phụ nữ đến hầu hạ…”
Ninh Yên không nghe nổi nữa, cái thứ gì thế: “Được rồi, ông vui là được.”